Một lúc sau, mọi người đều khiếp sợ ngước nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một người đấu với một gia tộc mà lại có thể nhẹ nhàng áp đảo như thế.
“Thực lực quá mạnh… quá lớn mạnh, khủng khiếp quá đi mất…”
“Thì ra người ta không hề bốc phét, chẳng qua bản thân chúng ta là ếch ngồi đáy giếng, không tin mà thôi!”
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt mấy người họ nhìn Diệp Phàm đều đầy vẻ kiêng dè.
Tào Hổ nhìn lại cảnh tượng đó thì sợ đến mức không dám nói chuyện, các hộ vệ ở đây đều đã đi theo nhà họ Tào nhiều năm, là những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất.
Những hộ vệ này đều có tác dụng cực kỳ lớn trong cuộc chiến tranh giành mỏ khai thác.
Nhưng bây giờ lại bị Diệp Phàm điên cuồng chém giết, Tào Hổ sợ đến mức run lên cầm cập vì Diệp Phàm đang đi về phía hắn ta.
“Đồ khốn kiếp, đi chết đi…”
La Hồng Hà đột nhiên nhảy lên, bà ta cầm con dao nhọn trên tay, đâm về phía Diệp Phàm khi anh đang tiến đến.
Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, bất ngờ giơ cánh tay lên, đâm thẳng con dao Long Lân vào vai của La Hồng Hà.
“A…”
Bà ta hét lên thảm thiết, động tác xông về trước bỗng chốc dừng lại, cũng chính vào lúc này, có tiếng gió phát ra từ phía sau lưng Diệp Phàm.
Tào Hồng Lượng cầm đao chém lên lưng của Diệp Phàm, anh vặn vẹo cơ thể, né khỏi đòn đó. Sau đó, một luồng nội lực cực mạnh được bộc phát ra.
Diệp Phàm tung một chưởng ra đằng sau mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Bụp!
Tào Hồng Lượng bị chưởng đó đánh trúng, bay ra sau ít nhất cũng ba mét rồi mới rơi mạnh xuống đất.
“Thả người ra cho tôi!”
Cuối cùng thì ông cụ nhà họ Tào cũng không chịu nổi nữa, chen ra khỏi đám đông, nội lực cực mạnh biến thành một quyền ấn, đấm về phía Diệp Phàm.
Khí kình hóa hình, ông cụ nhà họ Tào này là hóa kình tiểu tông sư sao?
Diệp Phàm thầm thấy hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại thấy bình thường. Trong một gia tộc lớn như thế, lại còn kinh doanh khoáng sản, nếu đến tiểu tông sư mà cũng không có thì chắc đã bị người ta nuốt chửng từ lâu rồi.
“Muốn đòi người à? Vậy thì trả lại cho ông đấy!”