Bành Việt không lên tiếng, những người chờ đợi bên cạnh có chút sốt ruột.
“Nhị trưởng lão, chúng ta…”, người chờ hồi âm rốt cuộc đợi không được mà ghé lại bên tai ông ta đè thấp giọng nói.
Bành Việt hít sâu một hơi, trong lòng hạ quyết tâm tàn nhẫn đáp: “Cứ nói là chúng ta đụng phải Diệp Phàm, nhất thời không thể quay lại, bảo bọn họ kiên trì thêm một lúc!”
Người này trong nháy mắt sững lại, cứng đờ đứng đó.
Lời nói của Bành Việt dọa anh ta nhảy dựng, vì bọn họ vốn không hề đụng phải Diệp Phàm.
“Nhị trưởng lão…”
“Theo lời tôi nói mà trả lời, nghe không hiểu à?”, Bành Việt trầm giọng quát.
“Tôi biết rồi!”
Người đàn ông không dám nói thêm gì nữa, vội vàng gửi lại thư trả lời cho Lăng Tiêu Sơn.
Người phụ trách liên lạc của Lăng Tiêu Sơn biết được bọn họ gặp phải mai phục của Diệp Phàm thì nhanh chóng truyền tin ra ngoài.
Sau khi Hạ Hồng nhận được tin tức, thì vẻ mặt trở nên vô cùng u ám, bởi việc này quá trùng hợp.
Bên này Thánh môn đánh lên Lăng Tiêu Sơn, bên kia Diệp Phàm đã chặn đám người Bành Việt lại khiến họ không có cách nào trở lại chi viện.
“Thánh môn các người rốt cuộc đã khiến Diệp Phàm phải trả giá bao nhiêu? Chỉ cần các người ra giá, Lăng Tiêu Sơn chúng tôi đều có thể ra giá gấp đôi!”
Hạ Hồng quát lên, khóe miệng ông ta còn mang theo tia máu, sau khi giao chiến, ông ta mới phát giác ra những người tự xưng là Thánh môn này đều có thực lực không tầm thường.
Nếu tiếp tục chiến đấu, Lăng Tiêu Sơn bọn họ sẽ gặp phải họa lớn!
“Vừa nãy không phải đã nói rồi sao, thù lao là toàn bộ gia sản của Lăng Tiêu Sơn!”
Âu Dương Hải cười ha hả, ra tay vô cùng hung mãnh, nội lực phát ra hóa thành ba mũi dao sắc bén bắn vào trong không trung lao về phía Hạ Hồng.