Diệp Phàm nhìn theo tầm mắt ông ta, sắc mặt lập tức trở nên phấn khích.
Nam Cung Lăng, chính là Nam Cung Lăng trước đó đã lừa anh chạy trốn.
Nam Cung Lăng sải bước lớn đến đây, tóc dài trắng xám bay trong gió, trong tay ông ta cầm theo hai cái hộp.
Khi đi đến bên cạnh Âu Dương Ngọc Quân thì ném cho anh một hộp sau đó lại đi thẳng về phía trước.
Âu Dương Thái Hồng không hề động đậy, yên tĩnh đứng đợi Nam Cung Lăng đi đến.
Sau khi Nam Cung Lăng đi đến thì ném còn lại qua cho Diệp Phàm, sau đó thì đối mặt với Âu Dương Thái Hồng.
Diệp Phàm vội vàng mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một gốc nhân sâm, hơn nữa ở chỗ đầu sâm đã hơi ngả sang màu tím, lại có những đường vân nhỏ.
Diệp Phàm lúc này giật mình hít sâu một hơi, đầu sâm nhỏ này vậy mà đã nhanh chóng trở thành sâm Ngọc Long tím rồi.
Ban đầu, khi anh điều dưỡng thương thế thì Thượng Quan Diên Vũ đã cho anh một gốc sâm Ngọc Long tím.
Bây giờ trên người Diệp Phàm vẫn còn một giọt tinh chất, nếu chưa đến mức cận kề cái chết thì Diệp Phàm sẽ không dùng đến.
Răng rắc!
Diệp Phàm cắn một cái là đã nhai hết một nửa gốc sâm, sau đó đưa nửa còn lại cho Linh Hồ Uyển Nhi: “Ăn cái này đi, sẽ phục hồi nhanh hơn!”
“Khốn nạn, nhất định là do anh cố ý!”
Linh Hồ Uyển Nhi liên tục càm ràm, nhìn dấu răng lộn xộn trên đó mà chẳng biết nói gì.
Vẻ mặt cô ta có chút ngượng ngùng, lại thêm khóe miệng còn vươn vết máu trông rất quyến rũ.
Quan trọng hơn là, đây không phải là dáng vẻ vốn có của Linh Hồ Uyển Nhi, trong lòng Diệp Phàm có một suy nghĩ vô cùng liều lĩnh.
Linh Hồ Uyển Nhi được xưng là “Yêu Nữ Bách Biến”, thay đổi đến một trăm gương mặt thì có thể hơi phóng đại, nhưng khoảng mười gương mặt không giống nhau thì chắc chắn không vấn đề gì.
Nếu như mỗi ngày thay đổi một gương mặt…
Diệp Phàm cả người khẽ run, anh không dám nghĩ tiếp, quả thực là rất kích thích!
Linh Hồ Uyển Nhi đang nhìn gốc sâm chỉ còn một nửa trong tay, không hề phát hiện Diệp Phàm khẽ run người.
Bằng không, nếu mà biết được trong lúc này rồi mà Diệp Phàm còn dám liên tưởng như vậy, chắc chắn sẽ đánh anh đến liệt người.
“Răng rắc!”