Âu Dương Nghị gào lên, sau đó lão ta đấm mạnh vào mấy người đang chặn lão ta lại, định chạy tới ngăn cản người đàn ông đầu trọc.
“Tôi là Ma La, nợ cậu một ân tình!”
Người đàn ông đầu trọc trầm giọng nói, sau đó liền hét lên một tiếng, Diệp Phàm cảm thấy hoa mắt, Ma La liền xông thẳng ra ngoài!
Phù phù phù!
Ma La khát máu, những chỗ ông ta đi qua đều để lại một vũng máu, đệ tử của nhà họ Âu Dương chết thành đống.
Diệp Phàm ngẩn người ra, đã thoả thuận là giúp anh chạy thoát ra ngoài, nhưng bây giờ lại tự bỏ chạy, thế là sao chứ?
“Diệp Phàm, mày thả một tên ác ma ra rồi đấy, người đời sẽ hận mày!”, Âu Dương Nghị gào lên, đã có nhiều đệ tử ngã xuống vũng máu như vậy cũng khiến tim ông ta rỉ máu.
“Hừ, vốn dĩ các người cũng gọi là là tiểu ma đầu còn gì, thì ông ta đã là gì chứ?”
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, bởi vì thân phận truyền nhân của Đao Ma mà bị người ta truy sát, bị người trong Liên minh Võ đạo hạ lệnh giết.
Dù sao nếu đã như vậy, càng đông càng vui, cùng lắm là bị thêm vài người nữa mắng chửi mà thôi.
“Đoang đoang đoang...”
Song sắt của phòng giam số chín bị đập kêu rầm rầm, người đàn ông có mái tóc hoa râm dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Diệp Phàm.
Giọng khàn khàn nói: “Thả tôi ra, tôi nợ cậu một ân tình!”
“Khụ khụ, tiền bối, đương nhiên là có thể thả ông ra được, nhưng ông không được bỏ chạy giống tiền bối Ma La đấy, ông có thể đồng ý với tôi không?”, Diệp Phàm hỏi một cách nghiêm túc.
“Được!”, người đàn ông có mái tóc hoa râm trả lời ngắn gọn.
“Tiền bối ông là người mạnh, tôi tin ông!”
Diệp Phàm trầm giọng nói, bắt đầu dùng Long Lân cắt dây xích, hai người này quá đặc biệt.
Dây xích không những được làm bằng hợp kim titan, mà ngay cả song sắt cũng tương tự, và cũng hưởng chế độ đãi ngộ khác hẳn những người khác.
Diệp Phàm điên cuồng phá khoá, lần này tay anh đã không chịu được mà bật cả máu ra.
“Vãi...”
Diệp Phàm chửi đổng một tiếng!