Nắm đấm bá đạo oanh kích tới, Diệp Phàm cười bất lực, anh tới đây chính là khách, ra tay gây sự với chủ nhà không tốt, nhưng anh không có cách nào khác.
Anh nâng lên lòng bàn tay, vỗ một chưởng.
Bùm!
Diệp Phàm biết, đây là đang ra oai phủ đầu, Âu Dương Ngọc Quân chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó chứ không giống như những gì Lý Thanh Dương đã miêu tả qua điện thoại trước đó.
Ít nhất anh hiện giờ có thể thấy được, trưởng lão của nhà họ Lý không hề yêu thích Âu Dương Ngọc Quân.
Đối mặt với nắm đấm đang lao tới của ngũ trưởng lão Lý Chính Đức, Diệp Phàm niệm Trích tinh thủ thăm dò, tung ra nắm đấm trong chậm có nhanh.
Hai nắm đấm chạm vào nhau, một tiếng sấm rền trầm đục vang lên, liền thấy Lý Chính Đức đẩy nhanh bước chân lùi về phía sau, Diệp Phàm lại không di động chút nào.
Ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền rõ ràng, sắc mặt của Lý Chính Đức lập tức trở nên âm trầm, ông ta cảm thấy mình đã đánh mất hết thể diện.
“Hừ, vừa rồi chỉ là thăm dò, lại tiếp một quyền!”
Lý Chính Đức khẽ gầm, nội lực của đan điền trong nháy mắt dâng trào, khí tức tràn ngập giống như gió băng, lượn vòng xung quanh ông ta, khí thế kinh người.
“Ngũ trưởng lão, ông dừng lại cho tôi…”
Thấy Lý Chính Đức nghiêm túc, Lý Thanh Dương hét lên, định lao tới ngăn cản, nhưng lại bị Lý Thanh Nguyệt ấn chặt vai lại.
“Chị cả, chị thả em ra…”
Lý Thanh Dương vùng vẫy, nhưng trong tay Lý Thanh Nguyệt anh ta lại chỉ giống như một con gà con, không thể lật ngược tình thế.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm Diệp Phàm, ngay cả sư phụ của Lý Thanh Nguyệt, lão già của Phiêu Miểu Cung cũng nhìn anh với ánh mắt thích thú.
Phải biết rằng Diệp Phàm bị Liên minh võ đạo hạ cả vốn gốc để treo giải thưởng, đối diện với sự truy đuổi của gần như toàn bộ các thế lực trong giới võ đạo, ông lão rất tò mò không biết thiếu niên này là người như thế nào.
Bị Liên minh võ đạo treo thưởng săn giết, còn có thể vui vẻ thoải mái, quan trọng hơn anh còn là truyền nhân của ma đao Độc Cô Thiên Đạo, cũng là truyền nhân duy nhất.
Ma đao là một huyền thoại trong giới võ đạo, tranh đấu với những đối thủ cấp bậc tông sư mà không rơi vào thế hạ phong, mặc dù mất tích mấy chục năm nhưng giới võ đạo vẫn không quên cái tên ma đao này.
Đối diện với bạo kích của Lý Chính Đức, vẻ mặt của Diệp Phàm có phần hơi nghiêm nghị hơn một chút, tuy anh không sợ, nhưng đây rốt cuộc cũng là đòn công kích của một tiểu tông sư có thực lực không tầm thường.
Năm ngón tay siết chặt nắm đấm, khí tức không ngừng đan xen, cấp tốc lao về phía trước.
Đùng!