“Hắn ta không phải Hàn Lập Minh, hắn là ai?”, người nhà họ Hàn hết hồn, như này quá là khó hiểu.
“Có lẽ Hàn Lập Minh thật đã chết rồi, đây là sát thủ của Thiên Lang Cốc!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, người nhà họ Hàn lập tức xôn xao hẳn lên, họ không biết Thiên Lang Cốc là gì, nhưng họ lại nghe rõ hai từ sát thủ.
“Diệp Phàm, tao muốn biết sao mày lại phát hiện ra?”, sát thủ cố dằn cơn đau xuống, nhưng không có vẻ sợ sệt, mở miệng nói.
“Hơ hơ, nói cho mày biết cũng chả sao!”
Diệp Phàm chế nhạo nói: “Mày giả dạng Hàn Lập Minh, tao lại biết thừa cái nết của hắn ta, hắn ta là một kẻ vô ơn lại không có đầu óc, bố hắn ta chết thì hắn sẽ không khóc đâu, vừa hay có thể thừa kế tài sản của bố hắn, hơn nữa Tiết Trường Quân dọa hắn sợ vỡ mật, hắn ta cũng không dám khóc, mà mày thì lại khóc lóc thảm thiết, diễn hơi quá đà, quá là giả trân!”
“Đúng vậy, nãy tôi còn tò mò tên nhóc Lập Minh này thay đổi tính nết à, khóc lóc đau lòng như vậy!”
“Đúng rồi, cái thằng Lập Minh đó một tuần có bảy ngày thì sau ngày vui chơi ở quán bar, cắn thuốc, đánh bạc, chơi gái, có gì là chưa thử qua, quả thật hắn ta sẽ không khóc”.
Mấy người nhà họ Hàn nghi ngờ nói, sát thủ bật cười: “Diệp Phàm, coi như tao thua, nhưng mày cũng đừng có đắc ý, Thiên Lang Cốc chúng tao sẽ không tha cho mày đây, để dành phần đời còn lại sống trong sự đuổi giết đi”.
Vừa dứt lời, ánh mắt tên sát thủ thay đổi, lúc này Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên cạnh nhanh chóng lao đến, giơ chân đá vào miệng hắn ta.
A!
Tên sát thủ thét lên, đòn đó đã đá bay hắn, mồm miệng đầy răng rụng, máu tươi trào ra ngoài.
Ngay sau đó, Linh Hồ Uyển Nhi lại xoay người ra sau lưng tên sát thủ, đánh mạnh vào lưng hắn ta.
Phụt!
Tên sát thủ mở miệng phun ra ngụm máu, đi cùng đó là răng của hắn ta.
“Muốn tự sát, nào có dễ thế?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười mỉa.
Diệp Phàm nhìn kỹ, trong đống răng hắn ta phun ra, có một chiếc có hình dạng khác biệt, giống như hình lập phương.
“Đây là thuốc độc?”