Sau nửa giờ, từng đĩa thức ăn được bưng ra từ nhà bếp.
Thịt kho, cá lăng hấp, cá vược chua ngọt...
Mỗi món được bê lên đều được báo tên, hầu hết đều do Hàn Tuyết làm, tay nghề nấu ăn của cô là âm thầm học sau lưng Diệp Phàm từ đầu bếp tiêu chuẩn sao Michelin.
Tuy nhiên, sau khi học được, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội phát huy.
“Oa, chị Uyển Nhi, mặt của chị sao lại hồng như vậy?”, Hàn Tử Di chỉ vào khuôn mặt thanh tú của Linh Hồ Uyển Nhi mà hét lên.
“Vậy sao?”
Linh Hồ Uyển Nhi ánh mắt né tránh: “Tử Di, em nhất định là nhìn lầm rồi…”
"Trời ạ, giống như mông khỉ vậy, sao có thể nhìn lầm được…”
"A ...khoa trương đến vậy sao?”
Linh Hồ Uyển Nhi che mặt, quả thực rất nóng, liền vội vàng đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh…”
Linh Hồ Uyển Nhi hoảng hốt chạy thục mạng, ánh mắt của ba người phụ nữ nhất tề rời về phía Diệp Phàm.
“Khụ, mặt của anh chắc chắn là trắng, không cần phải nhìn nữa…”, Diệp Phàm có chút chột dạ.
“Hừ, đó là dĩ nhiên, da mặt của anh dày như tường thành vậy, làm sao có thể đỏ mặt đây?”, Long Linh lập tức chế nhạo.
“Có phải là lại ức hiếp Uyển Nhi hay không?”, Hàn Tuyết trừng anh hỏi.
“Không có, anh rất thành thực, ngồi không động đậy".
“Vậy sao?”
Hàn Tuyết trực tiếp lấy một chiếc gương nhỏ cách đó không xa, chiếu vào cổ Diệp Phàm.