Chung Dật Phi sợ hãi gầm lên: “Chẳng phải hắn ta nói tha cho mọi người rồi sao?”
“Hắn ta tha rồi nhưng lại phế huyệt đan điền của chúng ta, ông của cháu giận dữ trong lòng, tức nghẹn mà chết!”
“Giận dữ trong lòng, tức nghẹn mà chết, tức nghẹn mà chết…”
Chung Dật Phi bước đi loạng choạng, lắc đầu cười gượng, miệng khẽ gầm, nước mắt chực trào ra.
Chung Dật Phi chạy đến đỉnh núi không người, hai gối lập tức quỳ về hướng nhà họ Chung, dập đầu lạy ba cái liên tiếp.
“Diệp Phàm, Chung Dật Phi tao không động đến người nhà mày, tao chỉ giết mày, đời này chỉ giết mỗi mày!”
Chung Dật Phi gào thét như điên dại, sau đó ném cánh tay đã gãy của mình lên không trung, rồi tay phải liền rút đao ra chém vào cánh tay trái trên không trung.
Máu tươi phun ra như mưa. Gã ta lại băm chính cánh tay trái mình thành thịt vụn, máu tươi vung vẩy khắp người Chung Dật Phi.
“Thù hận nặng nề thật! Chém cánh tay của chính mình thành thịt vụn, vậy phải căm hận đến nhường nào. Muốn dùng cánh tay cụt để nhắc nhở bản thân mình không lúc nào được phép thả lỏng?”
Ở nơi Chung Dật Phi không nhìn thấy được, một người phụ nữ trung niên đứng đó nhìn gã ta
Sau đó, người phụ nữ trung niên tiến lên một bước, bà ta đi về phía Chung Dật Phi chỉ với một bước chân, dường như chỉ trong chốc lát đã đến bên cạnh Chung Dật Phi.
“Dùng cánh tay cụt để nhắc nhở bản thân, oán hận rất nặng…”. Người phụ nữ trung niên đứng phía sau Chung Dật Phi khẽ nói.
Nghe thấy âm thanh, Chung Dật Phi liền biến sắc. Đây là núi phía sau Lăng Tiêu Sơn, bên dưới đều là những dãy núi hoang sơ, rất hoang vắng, căn bản sẽ không có người đến.
Gã ta đột ngột quay đầu lại, đồng thời chém thanh đao trong tay về phía người phía sau.
Người này chắc chắn không phải người của Lăng Tiêu Sơn, sư huynh, sư đệ đồng môn sẽ không im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở sau lưng gã ta như vậy.
Đối với người luyện võ mà nói, sau lưng là điều kiêng kỵ nhất, nếu không phải người đặc biệt gần gũi thì tuyệt đối không thể để lộ.
Gã ta nuốt giận chém một đao này về phía người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên đối diện với thanh đao chém đến đột ngột, sắc mặt không đổi mà vươn ra bàn tay trắng ngần, búng ngón tay vào lưỡi đao.
“Ầm!”
Thanh đao rơi xuống đất, lòng bàn tay của Chung Dật Phi bị chảy máu.
Ngón tay búng vào trên dao, sức lực lại xuyên qua thân đao đâm vào lòng bàn tay Chung Dật Phi, thanh đao không giữ được liền rơi xuống.
Chung Dật Phi trừng mắt nhìn, sắc mặt khó tin, gã ta bị dọa sợ rồi.