Giọng nói thù hằn vang lên, ba người Linh Hồ Tinh Phong khiêng thi thể người đàn ông nhanh chóng lao về phía cửa.
Khi đi ngang qua Linh Hồ Uyển Nhi, Linh Hồ Tinh Phong nhìn vào khuôn mặt xa lạ của cô ta.
Mở miệng khẽ gầm: “Uyển Nhi, anh biết là em, hy vọng em không quên mình mang họ gì, không quên mình là người ở đâu”.
Linh Hồ Uyển Nhi chỉ lạnh lùng nhìn lại hắn ta, không nói một lời!
“Cút ra!”
Linh Hồ Tinh Phong rống vào mặt đệ tử võ đường đang canh cửa lớn, khí kình hung hãn của hắn cũng theo đó tỏa ra chấn áp họ.
“Để họ đi!”
Lúc này, một giọng nói mang chút già nua vang lên, chính là bà lão kia đang nói.
Bà ta là đại trưởng lão của võ đường, trầm giọng nói tiếp: “Anh bạn nhà Linh Hồ, đợi giết chết Diệp Phàm, võ đường chúng tôi sẽ đích thân tới bồi tội với các người!”
“Hừ!”
Linh Hồ Tinh Phong không trả lời lại, chỉ nặng nề khịt mũi một tiếng.
Cánh cửa lớn đóng chặt của võ đường được mở ra, họ muốn nhanh chóng rời đến bên ngoài.
Sau đó, cánh cửa lại khẩn cấp đóng lại.
“Các người thực sự không đi?”
Cách cổng không xa, bốn người phụ nữ Linh Hồ Uyển Nhi vẫn đứng đó chưa hề rời đi.
Thực ra muốn rời khỏi, Linh Hồ Uyển Nhi qua đó chém giết một phen, không phải là một chuyện khó khăn.
“Không đi, mặc dù tôi rất vô dụng, nhưng nếu như bỏ rơi Diệp Phàm rời đi vào lúc, tôi làm không được”, Hàn Tuyết kiên quyết lắc đầu.
“Tôi cũng không đi, anh rể vì cứu tôi mà chiến đấu anh dũng đẫm máu, tôi cũng không đi!”, Hàn Tử Di cũng đáp lại.
“Được!”
Linh Hồ Uyển Nhi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại âm thầm gật đầu, nếu như mấy người Hàn Tuyết đã nói muốn đi, Linh Hồ Uyển Nhi sẽ vì họ mà mở cửa.
Tuy nhiên, kể từ đó, cô sẽ coi thường Hàn Tuyết!
Bên kia, Diệp Phàm một chọi bốn, trưởng lão Lăng Tiêu Sơn, còn có trưởng lão nam của võ đường, anh không quá lo lắng.