Xoẹt!
Máu tươi phun trào, một cái tai của hắn bay thẳng ra ngoài.
Rầm!
Tai bị cắt đứt, Trần Hùng bị cũng đánh bay bật về sau.
Cái gì?
Hai người chỉ quyết đấu trong một chiêu, Trần Hùng đã bị đánh bay, ngay cả tai cũng bị cắt mất.
Nói cắt là cắt, không hề nương tay!
Những người còn lại nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng kinh hãi nhưng ngay sau đó đã trở nên phẫn nộ.
“Giúp ma đầu thì chính là yêu nữ!”
Uông Côn gào lên, thoắt cái liền tung cú đấm về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
Linh Hồ Uyển Nhi không hề sợ hãi. Hai tên đệ tử Lăng Tiêu Sơn mà thôi.
Thực lực của Lăng Tiêu Sơn còn không nằm trong cửu môn bát tông, thậm chí trước kia Linh Hồ Uyển Nhi còn chưa từng nghe về chúng.
Rầm!
Nắm đấm của Uông Côn chạm vào bàn tay Linh Hồ Uyển Nhi, hai người đều chấn động.
Thực lực của Uông Côn cao hơn Trần Hùng rất nhiều. Linh Hồ Uyển Nhi hét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng vung lên, nhất thời đâu đâu cũng là những cánh tay ảo ảnh khiến người ta không nhìn rõ đâu mới là thật.
Bốp!
Một âm thanh vang lên, Uông Côn bị Linh Hồ Uyển Nhi vả trúng, cả người lảo đảo suýt thì ngã xuống.
Nhưng khi hắn hoàn hồn lại thì một bàn tay lại đập lên vai hắn, theo một tiếng vang lớn, Uông Côn bị đánh bay ra.
“A…”
Sau khi bị đánh bay, Uông Côn cuối cùng không nhịn được mà kêu lên đau đớn.
Cánh tay của hắn bị Linh Hồ Uyển Nhi đánh cho trật khớp, không rõ có gãy xương hay không nhưng cơn đau đớn khiến hắn gào lên.
Tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt hai đệ tử của Lăng Tiêu Sơn đã bị Linh Hồ Uyển Nhi đánh bại.
Ai nấy cũng lộ vẻ kinh hãi, người phụ nữ xinh đẹp này sao lại mạnh như vậy?
“Còn ai muốn xông lên nữa không?”, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn đám người, hờ hững nói.
Không ai lên tiếng, cũng không ai dám lên.
“Haha, với thực lực này mà các người cũng muốn giết tôi. Một đàn sói săn một con hổ thì cũng nguy hiểm đấy nhưng cũng chỉ là sói, mà các người thậm chí còn không phải sói!
Diệp Phàm thẳng thừng cười nhạo.
Vẻ mặt đám người nhất thời trở nên khó coi, một người tàn phế ngồi xe lăn như anh thì có tư cách gì sỉ nhục bọn chúng?