“Ha ha ha… hay cho câu cầm đao kiếm lên sẽ thành ma, nếu ông đã nói thế, vậy hôm nay tôi chính là ma, xé xác con quỷ đội lốt Phật các người!”
Diệp Phàm phẫn nộ gầm lên, ngay sau đó anh biến mất tại chỗ cũ.
Lao nhanh về phía lạt ma này.
Lạt ma tái mặt, không ngờ Diệp Phàm sẽ ra tay bất ngờ, hoảng hốt vung tay chống trọi.
Bịch!
Lạt ma đó bị đánh bật ra sau hơn ba mét rồi ngã bịch xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Phàm chạy đến, đi đến dưới biển hiệu của chùa Đạt Mẫu, ngẩng đầu nhìn lên.
“Phật môn thanh tịnh, các người không xứng!”, Diệp Phàm hét lớn rồi bật người nhảy lên, giơ tay giật lấy tấm biển mạ vàng trên đầu.
Vị lạt ma kia gào to, trợn trừng hai mắt, Diệp Phàm lại muốn tháo biển hiệu của họ xuống.
“Bịch!”
Bụi bay tung mù, Diệp Phàm cầm tấm biển hiệu nặng nề trong tay!
“Tiểu Tuyết, anh đến đón em về nhà!”
Một tiếng hét vang dội từ ngoài cửa vọng đến!
Trong chùa Đạt Mẫu, Đức Tán Thượng Sư và kham bố Phổ Đà đang bàn chuyện thì có một tiếng gầm lớn vang lên từ xa truyền đến.
Nghe thấy tiếng quát lớn, sắc mặt Đức Tán Thượng Sư đột nhiên thay đổi, một luồng sát khí như bùng phát từ trên người hòa thượng.
Cùng lúc đó, vị lạt ma kia cũng chạy tới.
“Thượng Sư, kham bố, ở cửa có bốn người đang đứng, ai cũng sát khí bừng bừng cả!”
“Tôi biết rồi, lập tức để lạt ma viện Giới luật đến ngăn cản phía trước, ta sẽ đến ngay!”, Đức Tán nói lớn, vị lạt ma nhận lệnh rồi đi ngay.
Ông ấy và Phổ Đà nhìn nhau chốc lát, đều thấy rõ vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
“Trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được Diệp Hạo là chồng của thí chủ Hàn Tuyết, biết trước như vậy thì chúng ta…”, Đức Tán có chút tiếc nuối nói.
Phổ Đà cau mày nói: “Đại Diễn năm mươi, còn có một đường để đi, càng phiền hơn là anh ta còn là người do kham bố Nhân Khâm giới thiệu đến?”
Ngay lập tức sắc mặt Đức Tán càng u ám: “Không sai, đây đúng là chuyện phiền phức!”
“Cũng không tính là gì, con đường tu thành Phật bao giờ cũng đầy rẫy gian khó. Ông đi ngăn cản anh ta, tôi đến gặp kham bố Giới Thành!”, Phổ Đà trầm giọng nói.
“Được!”