Đồ đệ của bà ta càng không chịu nổi, dáng người xinh đẹp đang run lên bần bật.
“Sư phụ, đó là người hay là thần tiên vậy…”, cô gái mặc đồ đen sợ tới mức nói chuyện còn mang theo tia run rẩy, chấn động mà người đàn ông trung niên để lại cho cô ta quá lớn.
“Đây… có lẽ là tông sư, hơn nữa còn là nhân vật nổi bật trong hàng tông sư…”, giọng nói đạo cô trung niên khẽ run.
Nhưng những thứ khác bà ta cũng không biết rõ, chỉ có thể nói người đàn ông trung niên đó muốn giết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Trong hang động, khí thế trên người Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đã đạt tới đỉnh điểm, thậm chí xung quanh họ còn phát ra tiếng rít bén nhọn.
Đây là cương khí của đan điền vây xung quanh cơ thể tuôn ra với tốc độ cực nhanh ma sát với không khí mà tạo thành.
Khi luồng khí thế này đạt đến cực điểm, một âm thanh như muốn xuyên thủng không trung vang lên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Diệp Hạo đột nhiên mở ra.
Một tia sáng lóe lên bắn ra từ trong mắt anh, nhưng chỉ trong chốc lát, lại ẩn giấu lại.
Diệp Hạo nhìn Linh Hồ Uyển Nhi trước mặt mình, trong lòng khẽ thở dài.
Lúc này, Linh Hồ Uyển Nhi cũng mở mắt, đôi mắt vốn đẹp đến nao lòng không từ ngữ nào có thể hình dung, lúc này tràn đầy linh khí.
Không quá lời khi nói rằng Linh Hồ Uyển Nhi xinh đẹp như một nàng tiên nữ, một người phụ nữ có thể đẹp như vậy quả thực là trân phẩm thế gian.
Thấy Diệp Hạo nhìn mình không chớp mắt, khuôn mặt trái xoan của Linh Hồ Uyển Nhi liền trở nên ửng hồng, sự quấn quít kỳ quái giữa hai người vừa rồi giống như chuyện xảy ra trong thực tế, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ không thôi, từ mặt tinh thần mà nói, cô ta hiện giờ đã là người của Diệp Hạo.
Diệp Hạo đương nhiên biết những điều này, nên mới vì vậy khẽ thở dài một hơi.
Anh đứng dậy, quay đầu nhìn Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh vẫn đang đợi ở cách đó không xa.
Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh cũng nhìn thấy Diệp Hạo đứng lên, hai người lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới.
“Đại ca, anh tỉnh rồi, ký ức của anh có…”, Âu Dương Ngọc Quân có chút kích động cùng thấp thỏm hỏi.
Diệp Hạo cười nhạt: "Từ nay về sau, tôi là Diệp Phàm!”
“Đại ca!”
Đôi mắt hổ của Âu Dương Ngọc Quân lập tức phiếm hồng.
“Anh em tốt!”, Diệp Phàm duỗi tay ra.
“Ha ha ha, anh em tốt!”, Âu Dương Ngọc Quân cười lớn, cùng Diệp Phàm mạnh mẽ ôm lấy nhau.
Sau bao khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng tìm được quả phật tâm trong truyền thuyết.
Diệp Hạo, hoặc là Diệp Phàm, đã trở lại!
Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau, không phải tình yêu đồng giới, chỉ có tình anh em nồng đậm.
Chứng kiến cảnh này, khóe mắt Long Linh cũng đỏ lên, hai người Diệp Phàm Âu Dương Ngọc Quân tách ra, Diệp Phàm mở rộng vòng tay với Long Linh, cười nói: “Long đại tiểu thư, không ôm một chút sao?”
“Ôm cái đầu anh”.
“Phì…”
Dứt lời, cô cũng tự mình bật cười, tiến lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phàm, anh cũng rất thành thật không có hành động nào đi quá giới hạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!