Ở một bên khác, nhóm người Diệp Hạo nghe thấy tiếng súng tàn sát bừa bãi liền vội vàng chạy về hướng này.
Hang này quá lớn, lại có nhiều lối nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ không biết bản thân đang ở đâu.
Bên kia vẫn ầm ầm tiếng súng, mấy người Đức Tán hoàn toàn không dám xuất hiện, lúc này một vị lạt ma ở cạnh ông ta thấp giọng nói vài câu.
Nghe xong sắc mặt Đức Tán vui mừng: “Ý hay, mau châm lửa”.
Một số Lạt ma lấy quần áo từ trong ba lô và đổ dầu hỏa ra, số dầu hỏa này họ sử dụng để soi đường vào ban đêm, không ngờ nó lại được dùng vào lúc này.
Dầu hỏa trên quần áo bắt đầu bốc cháy, lập tức thiêu đốt trong nồi lớn, tiếp đó họ lại dùng một lớp vải dày hơn một chút bao lại khói đặc đang tỏa ra.
“Ném!”, Đức Tán ra lệnh, ba bộ quần áo liên tiếp mang theo khói dày đặc được ném ra ngoài, rất nhanh cả hang động bị bao phủ trong làn khói dày đặc.
Nét mặt nhóm đạo mộ mang súng liền trở nên khó coi, khói tỏa mù mịt cộng thêm thực vật trong hang, khó có thể phân biệt được bằng mắt thường.
"Phốc phốc phốc..."
Vào lúc này, người của Đức Tán và Hắc Thiên gần như di chuyển cùng lúc, những vũ khí sắc bén như phi tiêu và mã tấu được ném về phía đạo mộ.
Trong nháy mắt tiếng la hét của bọn đạo mộ liên tiếp vang lên, nhưng làn khói dày đặc che khuất tầm mắt, rút ra súng chỉ có thể bắn bừa bãi.
Ánh sáng trong hang vốn đã rất ảm đạm, hiện giờ lại thêm khói mờ cuồn cuộn, nhóm đạo mộ bên kia liền rơi vào thế bị động.
Tuy nhiên, họ cũng không phải là không có cao thủ, ba người dẫn đầu đồng loạt hạ lệnh.
Trừ vài tên phòng thủ bên ngoài, tất cả những người còn lại đều đổi sang vũ khí lạnh, một tên thủ lĩnh trong số đó rút ra một lưỡi lê, đeo khẩu trang rồi xông về phía trước.
Mà lúc này đám người Diệp Hạo cũng đã tới đây, tiếng hô hào chém giết cùng tiếng hét thảm đinh tai nhức óc không ngừng truyền ra từ trong làn khói mịt mờ.
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, Âu Dương Ngọc Quân nhìn về hướng Zado: "Cậu cầm theo súng nấp vào chỗ tối đi, loại chiến đấu cấp bậc này cậu không phù hợp để tham gia".
"Vâng!", Zado không chút do dự, ánh mắt tuần tra một vòng xong liền đứng dậy chạy đến chỗ khuất hơn, trong tay nắm khẩu súng trường tự động, chuẩn bị hỗ trợ bọn họ.
Chỉ còn lại ốn người bọn họ còn lại, Diệp Hạo quay đầu nhìn Long Linh và Linh Hồ Uyển Nhi: “Còn có hai người phụ nữ các cô cũng qua một bên đợi đi, đây là trận chiến của đàn ông, các cô không phù hợp!”
“Diệp Phàm, anh có ý gì?”, Long Linh lập tức quát tháo, đôi mắt đẹp phẫn nỗ trừng mắt nhìn anh.
“Tôi nói là, trận chiến này không thích hợp với phụ nữ như các cô, còn muốn lặp lại lần nữa sao?”, Diệp Hạo nhìn hướng cô ta nói.
Long Linh trong nháy mắt liền muốn ‘nổi bão’, Âu Dương Ngọc Quân vội vàng kéo cô lại: “Long Linh, nghe lời đại ca đi, các cô núp trong bóng tối nói không chừng còn có thể trợ giúp chúng tôi”.
“Tôi không có ý kiến!”, Linh Hồ Uyển Nhi nói qua loa.
“Hừ, tham sống sợ chết”, Long Linh hừ lạnh.