“Không được, con phải biết vật họp theo bầy, tuy tên ma đầu Đao Ma kia người người đều muốn giết, nhưng vẫn còn một số tên cặn bã trong giới võ đạo có giao tình tốt với ông ta, nếu sư phụ giết đồ đệ ông ta sẽ bị gắn mác bắt nạt kẻ yếu, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của phái chúng ta, con hiểu chứ?”
“Ngoài ra, muốn con giết hắn ta cũng là để có lợi cho con, sẽ đưa tên tuổi của con ra võ lâm, rồi đến lúc tổ chức Đại hội Võ lâm con sẽ tỏa sáng rực rỡ, trong Liên minh Võ đạo sẽ phong cho con một chức vị, đó sẽ là nguồn tài nguyên không thể đếm xuể”.
Cô gái xinh đẹp rất hiểu chuyện, hào hứng gật đầu: “Sư phụ cứ yên tâm, con nhất định sẽ giết hắn, giương cao tinh thần chính nghĩa!”
Đôi mắt cô ta vô cùng kiên định, từ nhỏ cô ta đã đi theo đạo cô lên núi tu luyện, dường như chưa từng bước ra ngoài thế giới bên ngoài, tâm tư cũng rất ngây thơ trong sáng.
“Đồ đệ ngoan, nhìn cho kỹ các chiêu thức hắn ta đánh ra, sau này khi giết hắn con cũng có sự chuẩn bị tốt!”
Đạo cô nói xong, thầm suy sét trong lòng xem nên làm gì để đồ đệ tiếp cận Diệp Hạo, cướp lấy cây đao Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay anh.
Bà ta không trực tiếp ra tay giết Diệp Hạo là vì bà ta sợ, sợ lỡ không giết chết anh được, chuyện này bị đồn ra ngoài.
Đao Ma mà tái xuất giang hồ sẽ là mối hiểm nguy cực lớn cho môn phái của bà ta, bà ta không dám đặt cược.
Hơn nữa cho dù Đao Ma không tái xuất, những bạn bè cũ của Đao Ma mà biết bà ta bắt nạt truyền nhân của ông ta, cũng sẽ ra tay đối phó với bà ta, vậy thì thành lợi bất cập hại.
Trên chiến trường, tiếng hét phẫn nộ của Lương Hồng khiến Diệp Hạo hơi giật mình, không ngờ Lương Hồng này chỉ cần nhìn võ công của anh mà lại có thể nhận ngay ra anh là đồ đệ của Đao Ma.
“Ha ha ha ha…”, lúc này Lương Hồng bật cười ha hả, tiếng cười chứa đầy khinh thường cùng châm chọc.
Gã ta giơ kiếm chỉ vào Diệp Hạo kêu: “Thằng ranh, không ngờ mày lại là truyền nhân của lão già Độc Cô Thiên Đao, mày chết chắc rồi, ha ha ha… chết chắc rồi…”
Lương Hồng cười như điên, ban đầu Âu Dương Lăng Vân và cô gái đi cùng gã ta cũng bất ngờ, sau đó lại bật cười châm biếm.
Sắc mặt Diệp Hạo u ám hẳn, Lương Hồng dám nói sư phụ của anh như vậy, đúng là không thể tha thứ!
“Lương Hồng, tao phải bắt mày trả giá cho lời nói của mình, không ai được sỉ nhục sư phụ của tao!”
“Không ai được sỉ nhục?”
Lương Hồng cười to rồi hét lớn: “Thằng ranh, không biết mày ngu thật hay giả vờ ngu nữa, là truyền nhân của lão già Độc Cô Thiên Đao thì mày chính là cặn bã, là loài sâu mọt, là kẻ địch của giới võ đạo chúng tao, ai ai cũng phỉ nhổ!”
“Không sai, không ngờ lão già Độc Cô Thiên Đao mất tích ba mươi năm, vẫn chưa chết, lại còn đào tạo ra một thằng ma đầu như mày, thú vị, đúng là thú vị thật, ha ha ha…”, Âu Dương Lăng Vân cũng cười hố hố.
Người Diệp Hạo dâng trào sát khí: “Dám sỉ nhục sư phụ tao thì phải chết!”
Diệp Hạo giận dữ gầm lên, lao về phía Lương Hồng, Lương Hồng đang cười lập tức biến sắc.