“Nhớ kỹ, không được làm cô Uyển Nhi bị thương!”, Linh Hồ Đức Nhân nhắc nhở, ông ta chỉ cần chặn Linh Hồ Uyển Nhi lại là được, còn nếu thật sự làm Linh Hồ Uyển Nhi bị thương, thì cũng sẽ gặp phải rắc rối lớn.
“Khốn nạn, các người lại dám tấn công tôi...”, Linh Hồ Uyển Nhi càng giận hơn, trước kia trong lớp hậu bối của nhà họ Linh Hồ có ai dám làm thế với cô ta?
“Linh Hồ Uyển Nhi, cô là con gái lớn của nhà họ Linh Hồ mà lại dám ra tay giết người trong dòng họ, cho nên nhất định phải chịu tội, thiên tử phạm tội cũng như dân thường...”, Linh Hồ Ngọc Nhu hét lớn, ánh mắt đầy oán giận.
“Hỗn lão, ai cho cô cái gan định tội tôi hả...”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận nói lại, và cô ta cũng nhìn rõ sự oán hận trong mắt Linh Hồ Ngọc Nhu.
Hướng tấn công của cô ta chuyển sang Linh Hồ Ngọc Nhu, trong lúc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, nhóm người của Linh Hồ Mộc Thanh không ai dám ra tay mạnh.
Thấy có một khoảng trống, Linh Hồ Uyển Nhi liền nhảy vọt ra ngoài vòng vây, chĩa mũi kiếm về phía Linh Hồ Ngọc Nhu.
“Không...”
Linh Hồ Ngọc Nhu kinh hãi hét lớn, cố gắng tránh né, thế nhưng mũi kiếm vẫn đâm vào người cô ta.
Phụt!
Mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên bả vai Linh Hồ Ngọc Nhu.
Bịch!
Linh Hồ Mộc Thanh vung kiếm tới, nhằm ép Linh Hồ Uyển Nhi phải lui về phía sau, ngay khi thanh kiếm sắc bén đó được rút ra, Linh Hồ Ngọc Nhu liền kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi cứ thế phun trào từ bả vai cô ta.
“Cô Uyển Nhi, đừng mãi u mê không tỉnh như thế nữa!”, Linh Hồ Mộc Thanh hét lên, tròng mắt cũng đỏ ngầu.
Linh Hồ Ngọc Nhu ôm chặt bả vai rồi rồi nhanh chóng lui về phía sau, cô ta đau tới mức không ngừng kêu gào, hận Linh Hồ Uyển Nhi tới tận xương tuỷ.
Còn một bên khác, Linh Hồ Đức Nhân chỉ liếc nhìn một cái, nhưng cũng không để tâm, mà chạy tới chỗ Diệp Hạo.
“Thằng ranh, nếu như nhà Linh Hồ chúng ta không có kết cục tốt đẹp, thì cậu cũng chết đi, kiếp sau đầu thai làm người tốt hơn”.
Linh Hồ Đức Nhân lạnh lùng cười, vung kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Diệp Hạo!
Choang!
Một âm thanh giòn tan vang lên, trong lúc thanh kiếm của ông ta còn chưa chạm tới cổ họng Diệp Hạo, thì đã bị cây Bá Binh Hoàng Tuyền chặn lại.