“Ha ha ha, không tồi, Mộc Thanh nói đúng, đây mới chính là những đứa con ngoan của nhà Linh Hồ chúng ta!”, Linh Hồ Đức Nhân cười lớn, rất hài lòng với biểu hiện của Linh Hồ Mộc Thanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, trận chiến đã trở nên kịch liệt, bốn người đồng thời vây hãm Diệp Hạo, nhưng không làm gì được anh, thay vào đó, tất cả đều choáng váng và bị thương, chỉ có thể bao vây anh, trong lòng có chút sợ hãi.
“Chết!”
Diệp Hạo hét dài một tiếng, Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay chém ra đường kiếm sắc bén đâm vào ba người, sau đó chém tiếp người thứ tư.
“A, đỡ lấy...”, đôi mắt người này nứt ra, kinh hãi đến tột cùng, trường kiếm xẹt qua, nhưng làm sao có thể ngăn cản lực mà Bá Binh Hoàng Tuyền đánh ra chứ.
Với một tiếng nổ, thanh kiếm dài gãy đôi, lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp chém xuống vai trái của người đàn ông.
Máu bắn tung tóe, người đàn ông bị Bá Binh Hoàng Tuyền xẻ đôi, Diệp Hạo cũng bê bết máu, nhìn giống như một quỷ thần.
Cảnh tượng này làm mọi người vô cùng kích động, Linh Hồ Mộc Thanh hét lớn: “Tất cả tiến lên, giết hắn cho tôi”.
Những người xung quanh nhanh chóng xông tới, nhưng tốc độ của Diệp Hạo rõ ràng là nhanh hơn, thân hình lao đến bên cạnh một người khác, lại là một tiếng hét thảm thiết vang lên, người nọ bị chém ngay vào thắt lưng.
Trong vài giây đã giết chết hai người, máu me đầm đìa, trái tim Diệp Hạo dường như muốn bốc cháy.
“Thập tam đao Phong Ma, truy hồn đoạt mệnh…”
Diệp Hạo lúc này như muốn phát điên, Bá Binh Hoàng Tuyền lần lượt di chuyển, truy sát về hướng những người còn lại.
“Phốc phốc…”
Vài phút sau, Diệp Hạo giết liên tiếp mấy người, mau me be bét khắp người.
Đôi mắt của Linh Hồ Mộc Thanh như tách ra, đây đều là người của hắn, bình thường quan hệ vô cùng tốt, lúc này lại bị Diệp Hạo chém chết như chém dưa.
Hắn ta nghi ngờ rằng, Diệp Hạo đã cố tình để bọn họ lao tới, Thập tam đao Phong Ma, cứ nhằm vào bọn họ mà chém giết.
“Phụt!”
Diệp Hạo bị chém lên cánh tay, có điều anh đã chặt được một đầu người, thật tình cờ, cái đầu này lại bay thẳng vào trong lòng Linh Hồ Ngọc Nhu.
Diệp Hạo thấy vậy thì cười lớn: “Ha ha ha, đồ đàn bà, tặng cô cái chậu để dùng ban đêm”.
Một đầu người bay tới, Linh Hồ Ngọc Nhu theo bản năng giơ tay ngăn cản, trong tay cô ta cũng cầm một thanh trường kiếm.
Thuận thế ngăn lại, đầu người bay tới trực tiếp bị bổ làm đôi.
Máu tươi cùng óc trắng nhợt liền bắn tung tóe lên trang phục màu trắng của cô ta.