Linh Hồ Uyển Nhi đứng ở một bên, thân thể xinh đẹp khẽ run rẩy, thần trí cũng tỉnh táo hơn một chút, thật ra vào giây phút cuối cùng kia, cô ta đã không muốn đâm anh nữa.
Bởi vì lưỡi dao mà Diệp Hạo phóng tới không phải để giết cô ta mà là giết con sói hoang sau lưng kia, nhưng quán tính bổ nhào khiến cho việc trốn thoát đã quá muộn.
Tuy nhiên, câu nói khiến cô phải hoài thai mười tháng kia của Diệp Hạo thực sự khiến cô ta sợ hãi, đồng thời khiến ngọn lửa giận trong cô ta lại bùng lên.
Cách đó không xa, có một tốp người đang chờ đợi, chính là nhóm người Linh Hồ Mộc Thanh, đếm kỹ lại thì tổng cộng có chín người, trận thế có thể nói là rất lớn.
“Tên khốn kiếp này dám uy hiếp tiểu thư Uyển Nhi như vậy, đợi lúc nữa treo hắn lên làm mồi cho sói!”, Linh Hồ Mộc Thanh bực tức nới.
Những người đàn ông khác cũng vậy, tại nhà họ Hồ mọi người đều biết rằng Linh Hồ Tinh Phong vẫn luôn ái mộ Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng họ cũng tôn thờ cô ta không kém, chỉ là không ai dám thể hiện điều đó.
Nhưng chỉ có duy nhất một người không hài lòng chính là Linh Hồ Ngọc Nhu, cô ta chỉ mong Linh Hồ Uyển Nhi sẽ chết, chết rồi mới tốt.
Cô ta rất muốn tìm cách giết chết Linh Hồ Uyển Nhi ở đây, nhưng nhiều người như vậy, hiển nhiên cô ta không có cơ hội.
Nếu dám lập kế hoạch hại chết Linh Hồ Uyển Nhi, thì e rằng ngay cả Linh Hồ Tinh Phong cũng sẽ không buông tha cho cô ta.
Diệp Hạo một dao chém xuống, hai đầu sói bay lên, trong tay anh túm một đầu sói, đi về phía vua sói.
Bên cạnh vua sói có mấy con sói hoang, mỗi khi Diệp Hạo tiến lên một bước, chúng lại lùi lại một bước, trong miệng phát ra tiếng hú trầm thấp.
Chúng dường như biết được người đàn ông trước mắt này không dễ chọc, so với chúng còn có phần hung tàn hơn, trong mắt vua sói xẹt qua tia hận thù.
Nhưng như biết mình không thể làm gì được, nó ngẩng đầu lên trời cất tiếng hú, tiếng tru của vua sói vừa dứt, những con sói còn lại trong đàn quay đầu bỏ chạy vào rừng rồi biến mất.
Tay phải Diệp Hạo nắm Bá Binh Hoàng Tuyền, tay trái nắm chặt trâm bạc còn đang cắm trên ngực, đột nhiên dồn sức rút ra, một mũi tên máu lập tức bắn ra ngoài.
Sau đó anh bước đến chỗ Linh Hồ Uyển Nhi với khuôn mặt âm trầm, thấy anh lại gần, sắc mặt Linh Hồ Uyển Nhi thay đổi.
Cô ta chỉ có một chiếc trâm cài tóc dáng dài này, trong tay không còn bất kỳ vũ khí nào nữa.
Còn Diệp Hạo, sau khi ở cùng Độc Cô Thiên Đao bảy ngày, tiếp nhận công lực của ông, không chỉ chữa lành vết thương mà còn như được cải tạo lại, ngoại trừ việc anh vẫn chưa đột phá tới cảnh giới tiểu tông sư.
Thực ra sức mạnh thực sự đã vượt xa cảnh giới ám kình đại thành bình thường, cô ta không khỏi lo lắng khi liên tưởng tới lời đe dọa vừa rồi của Diệp Hạo.
“Diệp Hạo, anh đứng lại cho tôi, tên khốn anh không thể động vào tôi, nếu không cho dù tôi liều chết…”, Linh Hồ Uyển Nhi phẫn nộ hét lên, cô ta thực sự có chút hoảng sợ, giết chết nhiều sói như vậy, cả người Diệp Hạo tràn ngập hơi thở thê lương, có phần tàn bạo.
Nghe vậy, Diệp Hạo cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Cô yên tâm, cho dù chết ông đây cũng không động tới cô, tiễn cô về đến nhà họ Linh, ông đây liền quay người rời đi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, cũng không còn bất kỳ dính líu nào nữa”.
Lời nói đầy mỉa mai của Diệp Hạo khiến cơ thể xinh đẹp của Linh Hồ Uyển Nhi kịch liệt run lên, không lẽ trong mắt Diệp Hạo cô ta kinh khủng đến vậy?