Black Rose(hoa hồng đen): Ngoài cái tên và bang chủ là nữ ra thì ít ai biết thêm về bang này. Đây là bang mạnh nhất trong tổ chức mafia, tất cả hoạt động của bang đều bí ẩn như cái tên của nó.———————————————————————————————————————
Trên đường về Jenny kể lại chuyện ở nhà Thiên Bằng cho mọi người nghe(đi 1xe nên có đủ cả nhóm Kelvin chỉ thếu Jun thôi). Giờ Jenny mới biết Thiên Bằng là người thế nào, Jenny cảm thấy mình có lỗi quá. Nếu từ đầu Jenny nghe theo lời Kelvin thì bây giờ chẳng có chuyện gì cả. Jenny xin lỗi Kelvin mà Kelvin không trả lời, thấy vậy nên Emily nói giúp nhưng Kelvin vẫn vậy. Rồi lại đến Mary, Ken, Henry nói giúp và nan nỉ mãi cuối cùng Kelvin cũng thốt ra một tiếng “ừm”. Vừa về đến nhà là Emily và Mary kéo Jenny lên phòng Emily luôn.
– Jenny này, tối qua bạn không về làm mình lo lắm luôn._Emily
– Phải đó, Emily còn khóc sướt mướt nữa kìa._Mary
– Mình xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng._Jenny
– Mình đã sợ mất bạn đó Jenny._Emily nói rồi rơm rớm nước mắt
– Thôi mà, mình đang ở đây rùi nè, đừng khóc nữa._Jenny ôm Emily nói
– Năm 7 tuổi mình sang Mỹ sống với ba mẹ. Mình có quen một chị hơn mình 2 tuổi. Mình và chị ấy rất thân, chị ấy luôn bảo vệ mình. Nhưng đến một hôm, hôm đó có lẽ là suốt đời mình sẽ không thể quên, mình cùng chị đi chơi ở công viên. Hai chị em đi chơi gắp thú, mình vừa gắp được một con gấu nhồi bông nhỏ thì nhảy lên vui mừng nhưng quay sang bên phải không thấy chị đâu nữa, bên trái cũng không thấy, đằng sau cũng không thấy, rồi mình gọi chị mà vẫn không thấy chị đâu, sau đó mình đã khóc rất nhiều nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Mình với chị lạc mất nhau từ đó. Vì còn bị chuyện quá khứ ám ảnh nên mình rất sợ mất bạn đó Jenny._Emily vừa khóc vừa nói
– Mình sẽ luôn ở bên bạn mà, đừng khóc nữa nha._Jenny an ủi Emily
– Jenny nói đúng đó._Mary
– Mà này anh Kelvin tham gia vào tổ chức mafia à?_Jenny
– Sao bạn biết?_Mary
– Mình nghe Thiên Bằng nói chuyện qua điện thoại nên biết._Jenny
– Ừm, phải, không chỉ anh Kelvin mà còn có mình, anh ken và anh Henry nữa._Mary
– Mà này bạn nhớ không được nói cho ai biết nha, vì ít người biết Kelvin là bang chủ lắm._Emily
– Ừm, hơi giống Black Rose nhỉ?_Jenny
– Black Rose? Bạn biết Black Rose ư?_Mary và Emily đồng thanh
– Ừm. Mình sống ở Mỹ từ nhỏ đến 5 tuổi mới quay trở về Việt Nam. Mình cũng thân với một chị hơn mình 2 tuổi. Năm trước mình có quay lại Mỹ chơi và gặp lại chị, hai chị em nói chuyện thì mình mới biết chị bây giờ đang là bang chủ của bang Black Rose._Jenny
– Ra là vậy._Mary và Emily đồng thanh.
– Jenny về phòng thay đồ rồi chúng ta đi ăn trưa xong đi học._Emily
– Ừm._Jenny
Tại phòng Kelvin
Cốc…cốc….cốc
– Vào đi._Kelvin
– Anh Kelvin, Jenny có liên quan đến Black Rose._Mary
– Sao cơ?_Henry
– Bang chủ của Black Rose là một người chị hơn Jenny 2 tuổi mà Jenny quen ở Mỹ._Mary
– Vậy là Black Rose muốn cứu Jenny chứ không có ý gì đúng không?_Ken
– Có lẽ là vậy._Kelvin
– Mình đi ăn trưa rùi đi học đi._Mary
– Ăn ở đâu?_Ken
– Căng tin trường._Kelvin
Tại căng tin trường
6 người ngồi ở một bàn trong căng tin(Jun đi đâu vẫn chưa về). Ăn xong 6 người cùng về lớp. Đi đến đường rẽ ra sân sau của trường mọi người nhặn được một bông hoa hồng đen, sau đó là một dải hoa hồng đen. Mọi người vừa đi vừa nhặt những bông hoa hồng đen kia. Đến khi không còn một bông hoa hồng đen nào thì tất cả đang đứng ở sân sau của trường. Cách vị trí bông hoa hồng đen cuối cùng 3 mét, một cô gái đứng quay mặt đi, trang phục của cô gái đó mang tông màu đen và được làm bằng da, bó sát với cơ thể, mái tóc đen được búi cao và cài thêm bông hoa hồng đen. Jenny từ từ tiến lại phía người con gái đó và ôm trầm lấy cô ấy.
– Chị Sandy, em nhớ chị nhiều lắm._Jenny
– Chị cũng vậy._Cô gái kia xoa xoa đầu Jenny nói
Rồi cô gái kia quay mặt lại với nhóm Kelvin. Cô gái này có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành và dáng người cực chuẩn.
– Chị Sandy._Emily hét lên chạy đến ôm chầm lấy cô gái đó và lại rơm rớm nước mắt
– Còn nhớ chị sao?_Cô gái đó
– Cả đời này em không quên chị đâu, chỉ sợ chị quên em thôi._Emily
– Con bé này, chị cũng không quên em đâu, em vẫn mít ướt như ngày xưa._Cô gái đó
– Ủa mà Emily quen chị Sandy á?_Jenny
– Chị Sandy là người mà nãy mình kể đó._Emily
– Woa, trùng hợp ghê, chị Sandy cũng là người mà hổi nãy mình kể đó.
Rồi cả 3 người tiến lại chỗ Kelvin đang đứng.
– Kelvin, em vẫn là một cold boy và quyến rũ như xưa._Cô gái đó
– Hai người quen nhau à?_Mary, Ken, Henry, Emily và Jenny đồng thanh
– Ừm. Chị Sandy là con gái bác Dung-chị gái ruột của mẹ anh._Kelvin không như người khác mà ngược lại là biết khá nhiều về Black Rose
– À à, vậy là mẹ chị Sandy là người Việt, ba chị Sandy là người Nhật, chị Sandy sinh ra và lớn lên ở Mỹ đúng không?_Emily thấy ba mẹ hay nhắc đến gia đình bác Dung nhưng không biết con gái bác Dung là Sandy
– Ừm._Kelvin
– Hi. Đây là Mary, đây là Ken, đây là Henry đúng không?_Sandy chỉ vào Mary, Ken và Henry
– Sao chị biết?_Mary
– Chị là ai và các em là ai chứ?_Sandy
– Hihi, nói thật nha, chị chả lạnh lùng giống bên ngoài gì cả mà ngược lại còn rất thân thiện nữa._Mary
– Chị Sandy là thế mà, khi nào chị ý mà là bang chủ của Black Rose thì chỉ cần đứng cánh thôi là lạnh run người rồi, còn khi là chị chúng ta thì chị rất là dễ mến._Jenny
– À mà chị Sandy này, sáng nay là chị bắn Thiên Bằng à?_Henry
– Ừm. Chị không muốn Emily và Jenny bị hại và chị muốn giúp Kelvin hoàn thành được ý nguyện thôi._Sandy
– Bla….bla…bla._Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra. Sandy nói sẽ giúp bang Nhất Nguyệt nếu khó khăn và đặc biệt là Sẽ luôn bảo vệ Jenny và Emily-hai đứa em ngây thơ của Sandy. Bây giờ có thêm Sandy bảo vệ liệu Jenny còn gặp sóng gió gì nữa không? Và Jun sẽ phải làm gì? Bỏ cuộc hay tiếp tục hãm hại Jenny?
Một ngày mới bắt đầu khá bận rộn vì hôm nay là sinh nhật của Jenny và Emily mà. Mấy năm trước Emily tổ chức sinh nhật linh đình luôn, nhưng năm nay tổi chức cho cả Jenny, mà Jenny lại là người thích đơn giản nên cả nhóm Kelvin quyết định chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà Kelvin thôi. Từ sáng Jenny dậy từ sớm để vào bếp làm bánh và chuẩn bị đồ ăn nhẹ, tất nhiên không thể thiếu Emily rùi. Từ lúc yêu Henry, Emily luôn giúp Jenny làm việc bếp núp với mục đích để học nấu ăn. Chắc để sau này làm một người con dâu tốt ý mà.hehe. Rồi còn Mary và Ken cũng sang từ sớm để giúp mấy việc lặt vặt. Còn Henry chắc đang lật tung cả thành phố lên để tìm món quà đẹp và ý nghĩa nhất cho Emily. 7giờ….8giờ….9giờ…. mấy con người cứ đi qua đi lại trong biệt thự của Kelvin suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng thì tất cả cũng ngồi lại phòng khách khi tất cả đã chuẩn bị xong. Và thế là một bữa tiệc sinh nhật được diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng….
– Anh Kelvin, quà của Jenny đâu?_Emily hỏi Kelvin
– Không có._Kelvin
– Anh khéo đùa nhỉ?_Emily nghĩ rằng Kelvin nói đùa. Dù thật sự Jenny chỉ là người giúp việc nhưng Emily thấy Kelvin có một tình cảm gì đó khá đặc biệt vợi Jenny.
– Không đùa._Kelvin nói một cách phũ phàng
-…._Tất cả im lặng. Có lẽ câu hỏi của Emily hơi thừa vì lâu lắm rồi Kelvin không nói đùa với ai cả. Jenny hơi chạnh lòng khi Kelvin nói vậy. Jenny luôn hy vọng Kelvin sẽ tặng Jenny một món quà gì đó dù nhỏ thôi Jenny cũng cảm thấy vui. Nhưng giờ thì sao chứ? Chính Kelvin là người đã dập tắt cái hy vọng mong manh đó. Jenny cảm thấy mình đã mơ mộng quá nhiều rồi, có lẽ hôm nay Kelvin là người đã kéo Jenny ra khỏi giấc mơ đó. Jenny nhìn thẳng vào đôi mắt không đáy của Kelvin mà thầm cảm ơn Kelvin đã cho Jenny biết giá trị của bản thân. Đúng, với Kelvin Jenny chỉ là một đứa ôsin bình thôi chứ chẳng là gì cả.
– Ơ chị Sandy không đến à?_Mary nói sang chuyện khác để đập tan không khí im lặng
– Chị Sandy nói là có việc bận nên không thể đến, chỉ gửi quà qua thôi._Emily
– Sandy là ai vậy?_Jun ngạc nhiên hỏi
– Là chị họ của em, con gái bác Dung ý. Chị còn nhớ bác Dung không?_Emily
– Bác Dung?_Jun
– Chị không nhớ à? Mà cũng phải thôi chị bị mất trí mà nhỉ. Bác Dung là chị gái của bác Giang(mẹ của Kelvin)._Mary
– À, chị nhớ bác Giang có chị gái nhưng lại không nhớ ra là ai._Jun
– Thôi được rồi, giờ mình đưa Jenny về thăm mẹ đi._Henry
Rồi cả nhóm cùng đưa Jenny qua thăm bà Trang Hạ. Vừa đến nơi Jenny lao thẳng vào nhà ôm trầm lấy bà Trang Hạ. Bà Trang Hạ dịu dàng xoa xoa đầu cô con gái bé bỏng của mình. Sau đó bà Trang Hạ dẫn cả nhóm Kelvin tới một căn phòng và bảo Jenny đẩy cửa bước vào trước. Nghe theo lời mẹ Jenny bước vào phòng trước mọi người. Jenny rất hồi hộp không biết điều bất ngờ gì sẽ đến với mình. Và…Jenny chợt khựng lại khi vào đến bên trong. Trước mắt Jenny là một chiếc đàn piano có một con mèo kitty nhồi bông nhỏ đặt bên trên. Rồi Jenny hét lên một tiếng “A” rất to. Bởi lẽ đó là chiếc đàn mà ba Jenny tặng Jenny năm sinh nhật 7 tuổi, nhưng vì hoàn cảnh nên khi chuyển nhà Jenny không thể mang theo được. Còn cả con mèo kitty nhồi bông kia nữa, đó là con thú nhồi bông mà Jenny luôn để nó ở trên chiếc đàn nên quên mất không mang theo luôn. Vì chiếc đàn này đã gắn bó với Jenny suốt hơn 8 năm qua nên nhìn cái là Jenny nhận ra liền (Jenny biết đánh đàn piano và học đàn vĩ cầm lúc 8 tuổi). Jenny đã nghĩ rằng sẽ mãi mất cây đàn thực sự nhưng giờ nó lại ở ngay trước mặt nên Jenny vui đến nỗi rơi lệ.
– Mẹ sao lấy lại được chiếc đàn vậy?_Jenny quay sang hỏi bà Trang Hạ
– Không phải mẹ lấy._Bà Tang Hạ
– Ơ, thế sao nó ở đây?_Jenny
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!