Mary và Ken đang đi dạo trên phố thì gặp Jenny bất tỉnh bên đường(Mary và Ken có sở thích đi dạo dưới mưa) – Anh, Jenny bị sao kìa._Mary
– Đưa em ấy vào bệnh viện đi._Ken
Rồi Mary bắt taxi và đưa Jenny vào bệnh viện. Sau khi đưa Jenny vào phòng cấp cứu, Mary cùng Ken gọi cho Emily, Henry và Kelvin nhưng Kelvin tắt máy. Một lúc sau Emily và Henry đến.
– Jenny sao rồi?_Emily
– Chưa biết._Mary
– Mà Jenny bị sao vậy Emily?_Ken
– Em cũng không biết. Hình như Jenny và Kelvin có chuyện gì đó._Emily
– Bác sĩ bạn tôi sao rồi?_Mary
– Bệnh nhân không sao chỉ bị sốt do dính mưa thôi. Chúng tôi cũng đã băng bó vết thương ở chân cho bệnh nhân rồi. Mọi người có thể vào thăm._Bác sĩ
– Cảm ơn bác sĩ._Henry
Emily, Mary. Ken và Henry cùng vào thăm Jenny. Sắc mặt Jenny bây giờ rất xanh, dù chưa tỉnh nhưng vẫn để lộ khuôn mặt buồn bã.
– Kelvin à, em không cố ý đâu, em xin lỗi._Trong vô thức Jenny thốt lên, tay khua lung tung nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhìn Jenny như vậy ai cũng thấy lo. Henry đi gọi bác sĩ. Mary tiến lại gần nắm lấy bàn tay đang khua khua giữa không trung.
– Jenny à, đừng sợ, có tụi mình ở đây rổi._Mary
– Có lẽ bệnh nhân bị tển thương tâm lý. Nhưng mọi người đừng lo, bệnh nhân chỉ là sợ hãi một chút thôi, sau khi tỉnh dậy sẽ bình thường, không sao cả._Bác sĩ
Mary, Emily, Ken, Henry thở phào nhẹ nhõm. Bỗng “cạch” tiếng cửa phòng mở. Cả 4 người cùng hướng về phía cửa và nhận ra đó là Kelvin.
– Em ý có sao không?_Kelvin
– Không sao._Henry
– Đừng nói cho mẹ em ý biết, bà ấy bị bệnh tim._Kelvin
– Ừm._Mary
Mary chưa kịp trả lời thì Kelvin đã quay lưng đi luôn rồi. Tính anh là thế mà nên chả ai nói gì. Kelvin vừa bước ra ngoài thì Jenny tỉnh
– Mình đang ở đâu?_Jenny
– Jenny bạn tỉnh rồi à?_Emily
– Có chuyện gì kể tụi anh nghe đi._Henry
– Dạ không có gì đâu ạ._Jenny
– Em không muốn nói thì thôi. Em nghỉ đi._Ken
– Vâng._Jenny
– Thôi tụi mình về nha. Mai tụi mình sẽ quay lại
Sau một tuần nằm viện, Jenny trở về biệt thự của Kelvin và tiếp tục công việc của mình. vừa lên phòng Jenny lao thẳng vào nhà tắm. Tắm xong Jenny mới biết mình quên mang quần áo. Mở cửa ra lấy quần áo thì…”A” Jenny hét lên khi thấy một người con trai ngồi trên giường mình. Và người đó không ai khác chính là Kelvin. “Kelvin đến phòng mình làm gì nhỉ? Vào còn không gõ cửa là có ý gì đây? Mà hết giận mình rổi ư?” Mấy câu hỏi chợt thoáng qua đầu Jenny. Kelvin ngước lên nhìn thấy Jenny đầu tóc ướt sũng, trên mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu hồng. Cái nhìn của Kelvin khiến Jenny đỏ mặt. Còn Kelvin thì ngược lại, anh vẫn bình thản, mặt không cảm xúc. Chạy đến phía tủ Jenny lấy vội bộ quần áo ngủ rồi quay lại phòng tắm. Kelvin nở một nụ cười nhẹ khi nhớ lại cảnh hồi nãy. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng bị dập tắt khi Jenny quay ra. Tuy vẫn còn hơi ngại nhưng Jenny cũng tò mò không biết Kelvin qua phòng mình có việc gì nên lấy hết can đảm để hỏi anh.
– Anh qua đây có việc gì à?
– Tôi muốn xin lỗi em vì chuyện hôm trước._Kelvin. Anh không hiểu tại sao lại cảm thấy rất có lỗi với cô dù chuyện đó với anh lúc trước rất đỗi bình thường. Suốt một tuần qua cô không nói chuyện với anh, anh cảm thấy thiếu cái gì đó và rất khó chiụ. Vì thế hôm nay cô về anh quyết định sang xin lỗi cô. Đây là lần đầu tiên anh xin lỗi một người con gái. Hy vọng cô sẽ đồng ý và tha thứ cho anh.
– Hả? Anh nói gì?_Jenny. Anh đang nói gì cơ? Xin lỗi cô á? Cô có nghe nhầm không nhỉ. Nhưng nghe được câu nói của anh cô cảm thấy vui vui trong lòng.
– Em không nghe nhầm. Tôi xin lỗi_Kelvin trả lời như đọc được suy nghĩ của cô vậy
– À không có gì, chuyện đấy là lỗi của em mà._Jenny cứ ngỡ rằng Kelvin sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, vậy mà hôm nay anh lại xin lỗi cô. Thực sự là cô rất vui và quên hết những chuyệ́n không hay đã sảy ra.
– Được rồi. Sắp tới trường mình có tổ chức hội trường, có sự tham dự của trường Kun. Phần trang trí hội trường tôi giao cho em. Em lên ý tưởng luôn đi._Kelvin
– Vâng._Jenny
Kelvin đi về phòng. Vừa đi anh vừa cười tủm tỉm, anh không hiểu tại sao cô bỏ qua cho anh thôi mà anh vui đến vậy. Một tuần không nói chuyện với cô anh như sắp phát điên lên vậy. Bây giờ làm lành với cô anh điên thật sự rồi, anh cứ cười từ lúc ra khỏi phòng cô đến giờ. Anh leo lên giường tính đi ngủ nhưng anh không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là anh lại thấy khuôn mặt dễ thương của cô. Chả biết ma xui quỷ khiến hay gì mà bất giác anh đứng dậy đi qua phòng của Jenny. Jenny ra mở cửa. Thực ra cô cũng không tài nào ngủ được, hình ảnh của anh cứ quanh quẩn trong tâm trí của cô.
– Tôi không phiền em chứ? Có thể giúp tôi một việc được không?_Kelvin
– Không. Anh cần em giúp gì?_Jenny
– Em qua phòng tôi._Kelvin
– Ừmmmm vâng._Jenny lưỡng lự, cô muốn giúp anh nhưng cô lại thấy hơi sợ.
Trong phòng củ Kelvin
– Anh cần em giúp gì?_Jenny
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!