Kể từ chiều hôm đó vô tình gặp Hắc Khải, Vân Vy lâu lâu lại thất thần một lần. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy nữa, nhưng mà tại sao Hắc Khải lại tặng điện thoại cho cô cơ chứ?
Vân Vy vò đầu bứt óc, không muốn nghĩ tới Hắc Khải nữa. Vốn cô không thể yêu thêm một ai nữa rồi, dù Hắc Khải có thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi. Với lại...làm sao biết được Hắc Khải là thật lòng hay chỉ là cố tình muốn trêu đùa Vân Vy thôi chứ? Việc lúc này cô cần để tâm đến chính là mẹ cô và con trai Tiểu Nghiêm. Cô sẽ chăm chỉ làm việc thật tốt để kiếm tiền nuôi Tiểu Nghiêm, sẽ không để thằng bé phải chịu thiệt thòi nào cả. Cả mẹ cô nữa, cô thật sự muốn bù đắp lại những lỗi lầm của mình.
- Vân Vy, cố lên!
Vân Vy tự khích lệ bản thân, rằng không được phép yếu đuối nữa. Cô không tin là ông trời sẽ chặn mọi con đường sống của con người. Và cô tin rằng, nhất định mình sẽ cố gắng được.
...
Buổi tối tại Cố gia...
Cố Thừa Duật trở về nhà, trong người có men say. Khi nãy hắn đi gặp đối tác có uống hơi quá chén, Mạc Y Nhiên vui vẻ tới đỡ Cố Thừa Duật vào phòng. Cố Thừa Duật uống say, đây chẳng phải cơ hội tốt của cô ta hay sao?
Mạc Y Nhiên nhào vào lòng Cố Thừa Duật, nũng nịu:
- Duật, em nhờ anh một việc được không?
Cố Thừa Duật cảm thấy có chút đau đầu, hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, nhưng không nhìn Mạc Y Nhiên:
- Chuyện gì?
Mạc Y Nhiên lập tức kể lại mọi chuyện của Mạc Y Y:
- Em gái của em bị bệnh nặng, cần được ghép thận. Em đã tìm được thận phù hợp với Y Y rồi, nhưng chỉ sợ cô ấy không đồng ý mà thôi. Nghe nói...cô ấy đang thiếu tiền và một căn nhà để ở...
Cố Thừa Duật nghe xong, không muốn suy nghĩ gì nhiều mà lập tức gật đầu:
- Tiền và nhà tuỳ ý em chọn.
Mạc Y Nhiên không nghĩ Cố Thừa Duật sẽ dễ dàng đồng ý mà không hỏi lại nhiều, cô ta vô cùng vui mừng. Mạc Y Nhiên lại tiếp tục ám chỉ:
- Nhà nào cũng được sao?
Cố Thừa Duật không trả lời, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Sau đó hắn quay người đi. Nhưng Mạc Y Nhiên nào có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như hôm nay. Cô ta liền một lần nữa sà vào lòng Cố Thừa Duật, cất giọng làm nũng:
- Duật...anh không cần em nữa sao? Đêm nay em muốn được hầu hạ anh.
Vừa nói, Mạc Y Nhiên vừa đưa tay lên chạm vào cổ áo Cố Thừa Duật, định cởi cúc áo của hắn ra. Nhưng Cố Thừa Duật lập tức nắm lấy tay cô ta:
- Không phải em mới sảy thai sao?
Câu nói bất chợt của Cố Thừa Duật khiến cho Mạc Y Nhiên giật mình. Đúng vậy, suýt chút nữa là cô ta quên mất chuyện này. Nếu mà để cho Cố Thừa Duật biết chuyện cái thai chỉ là giả, liệu hắn có tức giận hay không? Mạc Y Nhiên thật không dám đánh cược, chỉ đành ngồi dậy tủi thân chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề:
- Vậy anh nghỉ ngơi đi nha, em ra ngoài đây.
Nói xong câu này, Mạc Y Nhiên vẫn không cam tâm. Cô ta mong rằng Cố Thừa Duật sẽ giữ mình lại cho nên mới cố tình bước thật chậm. Nhưng cuối cùng Cố Thừa Duật cũng chẳng nói gì cả, cứ thế để cho cô ta đi.
Mạc Y Nhiên tức giận nhưng chẳng thể làm được gì, rồi cô ta lại tự an ủi bản thân chắc chỉ là do Cố Thừa Duật uống say nên mệt mà thôi.
...
Ngày hôm sau...
Vân Vy đang chăm chỉ làm việc thì lúc đó có một chiếc ô tô màu đen dừng lại tại quán. Bước ra chính là Ôn Hằng. Anh ta bước tới chỗ Vân Vy:
- Vân tiểu thư, thiếu gia muốn gặp cô ạ.
Vân Vy không quan tâm, cô vẫn tiếp tục làm việc. Trải qua sự việc lần trước, cô thật không dám tin thêm một điều gì nữa. Ai mà biết có phải là Cố Thừa Duật muốn gặp cô thật hay không chứ?
Ôn Hằng vẫn vô cùng kiên nhẫn:
- Vân tiểu thư, chẳng nhẽ cô không quan tâm đến biệt thự Vân gia nữa sao?
Quả nhiên là sau khi nghe xong câu này, Vân Vy lập tức ngẩng mặt lên nhìn Ôn Hằng. Mặc dù cô không biết Ôn Hằng hay là Cố Thừa Duật có mục đích gì, nhưng biệt thự Vân gia cô lại đặc biệt quan tâm đến. Tất cả là vì cô nên Vân gia mới ra nông nỗi này, mẹ bất đắc dĩ phải bán nhà đi để lấy tiền sinh sống.
Vân Vy suy nghĩ một lát, rồi cô cũng quyết định đi theo Ôn Hằng. Cô biết lựa chọn của cô không phải là một lựa chọn sáng suốt, nhưng cô thật sự muốn làm gì đó cho mẹ.
Ôn Hằng thấy Vân Vy xem ra là nghĩ thông suốt rồi, vì Vân Vy đã gật đầu:
- Được, tôi đi theo anh.
Vân Vy xin ông chủ cho nghỉ sớm, cô đi theo Ôn Hằng. Ôn Hằng không nói gì, chỉ lẳng lặng lái xe đi. Cuối cùng địa điểm mà xe dừng lại chính là bệnh viện. Vân Vy nghi hoặc nhìn Ôn Hằng:
- Sao lại tới đây?
Vân Vy biết đây chính là bệnh viện cô đã chữa trị khi gặp tai nạn giao thông, và mấy ngày trước cô đã phải hiến máu cho Mạc Y Nhiên ở đây. Cô đột nhiên lại cảm thấy có chút bài xích đối với nơi này, cô thật sự không muốn bước vào đó.
Ôn Hằng liền mở cửa xe bước ra:
- Vân tiểu thư chỉ cần đi theo tôi là được.
Vân Vy nghe vậy, miễn cưỡng bước ra khỏi xe. Cô cũng biết là lúc này mình không thể chạy được nữa rồi, điều gì cần đến thì sẽ đến thôi.
Vân Vy đi theo Ôn Hằng, tới nơi, cuối cùng Vân Vy cũng nhìn thấy Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật hôm nay không mặc vest, hắn ăn mặc khá thoải mái. Thấy Vân Vy đã tới, hắn liền xoay người lại nhìn cô.
Đột nhiên, Vân Vy cảm thấy ánh mắt đó xa lạ quá.
- Thừa Duật, anh tìm em?
Vân Vy chậm chạp bước tới chỗ Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật cũng nhìn cô, mãi lát sau hắn mới lên tiếng:
- Chuyện hôm trước tôi không cố ý làm vậy đâu.
Trái tim Vân Vy như đang chao đảo trên con thuyền giữa sóng lớn. Cô không hiểu vì sao Cố Thừa Duật lại cố tình muốn nhắc đến chuyện đó nữa, vốn dĩ là cô đã muốn quên đi tất cả.
Vân Vy nhất thời không biết nên nói gì, Cố Thừa Duật đột ngột tiến lại, hắn ghì chặt vai cô, ép buộc cô phải ngước lên nhìn hắn:
- Có một việc cuối cùng tôi muốn nhờ em. Sau khi xong chuyện, tôi sẽ trả lại biệt thự Vân gia cho em, chúng ta từ nay sẽ không ai nợ nhau nữa. Đương nhiên, em cũng sẽ được phí bồi thường.
Vân Vy hốt hoảng muốn né tránh, những lời nói của Cố Thừa Duật cô chẳng nghe lọt tai câu nào cả:
- Anh...anh muốn nhờ em ư? Lại là clip nóng à, hay là hơn thế nữa...?
Có trời mới biết, khi Vân Vy biết được mọi chuyện đã xảy ra, cô đã hoàn toàn sụp đổ. Cô không dám tin rằng Cố Thừa Duật lại nhẫn tâm như vậy, cô thật sự rất đau. Cô tự hỏi rằng, Cố Thừa Duật có bao giờ từng thật lòng với cô, dù chỉ một chút không? Nhưng tới giờ cô lại không có đủ can đảm để hỏi câu đó. Bởi vì cô rất sợ một câu trả lời chân thực nhất, tàn nhẫn nhất.
Đáy mắt Cố Thừa Duật thoáng qua tia phức tạp, hắn liền an ủi cô:
- Không đâu, chỉ là một quả thận thôi. Lần cuối cùng, nha em!
Vân Vy cả kinh trợn tròn mắt, cô lập tức đẩy Cố Thừa Duật ra. Có lẽ hắn không bao giờ biết được chuyện cô vừa mới sinh con, là con của cô và hắn.
Cố Thừa Duật không muốn cho cơ hội để Vân Vy né tránh, hắn liền ôm lấy cô từ phía sau:
- Em gái Y Nhiên đang nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có em mới cứu được cô ấy thôi. Lẽ nào em thật sự không cần biệt thự Vân gia nữa sao, lẽ nào em không muốn có tiền để xoay sở cuộc sống ư?
Đúng vậy, Vân Vy muốn biệt thự Vân gia, cô cũng đang rất thiếu tiền. Là thiếu tiền để nuôi con của cô và hắn.
Vân Vy gần như tuyệt vọng, cô liền xoay người lại đối mặt với Cố Thừa Duật:
- Anh sẽ giữ lời chứ?
Cố Thừa Duật nhìn thẳng vào mắt cô, không hiểu sao hắn lại có chút chần chừ, nhưng rồi hắn cũng gật đầu:
- Tôi hứa với em.
...
Vân Vy nhắm mắt lại, nước mắt cũng rơi xuống. Cô yêu Cố Thừa Duật là thật, đây cũng là việc cuối cùng cô có thể làm vì Cố Thừa Duật, và cũng là vì mẹ và con trai. Kể từ giây phút này, cô không muốn liên quan tới hắn nữa. Kể từ giây phút này, cả hai đường ai nấy đi, mãi không chung một con đường.
Trải qua vài tiếng đồng hồ dài như gần cả thế kỉ, cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu thuật. Ca phẫu thuật thành công vô cùng.