(40)
Buổi tối...
Vân Vy lờ đờ mắt tỉnh dậy, cô ngơ ngác liếc nhìn xung quanh mình, đầu đau nhức. Cô cố gượng dậy, một cảnh tượng khiến cô kinh hãi...
Cố Thừa Duật đang nằm cạnh giường bệnh của cô sao? Hắn ta hình như ngủ rất say, dáng vẻ này của hắn dường như cũng là lần đầu tiên cô được thấy. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy để không vô tình đánh thức hắn, mắt lại đảo quanh nhìn căn phòng bệnh vip.
Sao cô lại ở đây?
Đầu Vân Vy đau nhức, cô không tài nào nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì nữa. Cuối cùng cô mới cúi xuống nhìn Cố Thừa Duật thêm lần nữa. Tên đàn ông đáng ghét này cũng có ngày ngủ trước giường bệnh của cô sao? Hay hắn ta bị chập mạch rồi?
Vân Vy còn đang mải suy nghĩ thì Cố Thừa Duật mở mắt. Nhìn bộ dạng vừa ngủ dậy của hắn y như trẻ con, khiến cô hơi buồn cười. Cô sắp phụt cười nhưng lại che miệng đi.
Cố Thừa Duật nhướn mày, không hiểu Vân Vy thấy hài hước ở đâu mà cười:
- Cô còn cười được sao?
Người phụ nữ chết tiệt này, hại ai lo lắng suốt cả chiều, bây giờ vừa tỉnh lại đã dám cười nhạo hắn? Cố Thừa Duật cố nén cơn tức giận, nhìn cô chằm chằm.
Vân Vy cũng biết điều, không cười nữa. Cô lại nhìn xung quanh, mơ hồ hỏi:
- Sao tôi lại ở bệnh viện?
Cô và Cố Thừa Duật mới kết hôn được mấy ngày thôi mà, sao cô lại nằm ở đây được chứ? Kì lạ!
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy, không nói gì. Những lời nói của bác sĩ khi nãy lại vang lên trong trí óc hắn:
"Lần này qua khỏi đã là kỳ tích rồi, tuy nhiên khả năng cao là sẽ mất trí nhớ tạm thời.
Cố Thừa Duật nhíu mày:
- Mất trí nhớ tạm thời?
- À, cái này cũng đừng quá lo lắng. Chỉ là tạm thời thôi. Thường thường là những kí ức mà bệnh nhân không muốn nhớ tới."
Cố Thừa Duật vẫn không rời mắt khỏi Vân Vy. Mãi lát sau hắn mới lên tiếng:
- Cô có nhớ gì không?
Vân Vy nghe câu hỏi của Cố Thừa Duật, cô ngơ ngắc lắc đầu. Đầu của cô đau vô cùng, cứ như là mới bị tai nạn vậy.
- Chúng ta vừa mới kết hôn, làm sao mà tôi biết được.
Vân Vy của lúc này rất ghét Cố Thừa Duật, ai bảo hắn ta dám bỏ cô một mình ở lại Cục dân chính chứ? Và còn...hắn ta lợi dụng cô, nuốt lời. Rõ ràng là nói sau khi kết hôn thì sẽ không can thiệp cuộc sống của nhau, vậy mà hắn lại nuốt lời một cách trắng trợn như vậy.
Nghĩ tới đêm hôm đó, Vân Vy lại tức giận vô cùng. Cô cũng không nhận ra hai má mình đang dần ửng đỏ, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
"Phải quên đi, quên đi. Cứ coi như là bị chó cắn mèo cào thôi."
Vân Vy vò đầu để xoá tan những hình ảnh cực kì xấu hổ đó đi, vô tình đụng trúng vết thương ở đâu. Cô đau đớn nhăn mặt, rên lên một tiếng:
- A!
Cố Thừa Duật lập tức kéo tay cô, trừng mắt:
- Đừng có động lung tung như vậy chứ?
Quả thật là Vân Vy đã quên đi rất nhiều chuyện. Kí ức hiện tại của cô là đoạn kí ức lúc mới kết hôn kia. Cố Thừa Duật thở dài, quên đi cũng tốt. Hắn không muốn cô sau khi tỉnh dậy lại làm loạn tìm cách bỏ trốn, thật phiền phức.
Nhưng mà nhìn cô như vậy, Cố Thừa Duật lại có chút không nhẫn tâm.
- Không biết vì sao đầu tôi lại đau như vậy. Có phải là anh nhân lúc tôi đi ngủ mà đánh lén tôi không?
Vân Vy suy nghĩ rồi liên tưởng tới việc Cố Thừa Duật đánh mình, cô tức giận trợn mắt lên tra hỏi hắn. Đúng rồi, nhất định là như thế. Nếu không thì tại sao đầu cô lại đau như thế cơ chứ? Vì thế nên hắn cảm thấy áy náy, mới ở trong này chờ cô tỉnh dậy.
Đáng ghét, từ nhỏ tới lớn chưa ai dám đánh cô, vậy mà Cố Thừa Duật lại dám? Cô nhất định phải mách mẹ chồng mới được, để bà ấy tẩn cho hắn một trận cho hả dạ.
Vân Vy mải suy nghĩ, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đẹp trai của Cố Thừa Duật tối sầm lại. Hắn nghiến răng:
- Đồ điên, tôi mà đánh cô thật thì chắc cô còn mạng để ngồi đây mắng chửi tôi.
Cố Thừa Duật bị Vân Vy chọc tức, hắn cảm thấy hối hận vì khi nãy lo lắng cho cô không yên. Biết thế mặc xác cô ở đây rồi.
Vân Vy không tin, cô khăng khăng cho là Cố Thừa Duật đánh mình:
- Tôi phải mách mẹ, phải mách mẹ.
Vân Vy tìm điện thoại định gọi cho mẹ chồng, đột nhiên bị Cố Thừa Duật tức giận giật lại điện thoại. Sắc mặt hắn cực kì không tốt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hắn đang kìm nén cơn tức giận.
Vân Vy càng khó hiểu hơn. Rốt cuộc là ngày hôm nay Cố Thừa Duật bị sao thế?
Cố Thừa Duật hít thở khó khăn, dường như không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Đáy mắt hắn loé lên tia đau thương, yếu ớt.
Vân Vy bất ngờ trước biểu cảm này của Cố Thừa Duật. Hắn ta...đang buồn bã sao? Nhưng buồn vì chuyện gì mới được chứ?
Cố Thừa Duật không nói gì, đột nhiên kéo Vân Vy lại, ôm cô. Hắn lúc này tựa như một đứa trẻ bất lực, muốn được cô an ủi.
Bố mẹ hắn đã qua đời rồi, hắn đã không muốn nhớ lại, tại sao cô lại nhắc tới? Đây chẳng phải là chuyện tốt cô gây ra hay sao?
Vân Vy đơ người một lúc, rồi cuối cùng cô cũng hạ cánh tay xuống, từ từ vỗ lưng Cố Thừa Duật:
- Anh...có chuyện buồn sao?
Cô không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy, cô chỉ định doạ hắn một chút thôi mà.
Cố Thừa Duật siết chặt eo cô, áp mặt vào ngực cô:
- Đừng nói gì cả, tôi ôm cô một lúc.
Thấy Cố Thừa Duật không có ý nói ra, Vân Vy cũng không miễn cưỡng hỏi nữa. Cô đành ngồi yên để mặc cho Cố Thừa Duật ôm. Nhưng mà...
Hắn đang áp mặt vào ngực cô...
Vân Vy có chút xấu hổ, lần đầu tiên cô đụng chạm thân mật với đàn ông như vậy, trừ đêm tân hôn đó. Đêm đó cô hoàn toàn không ý thức được gì, khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị "ăn sạch" rồi.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì có vẻ như Cố Thừa Duật không đáng ghét như cô nghĩ.
...
Kể từ tối hôm đó Vân Vy phát điên, đã mấy ngày trôi qua Cố Thừa Duật không có liên lạc với Mạc Y Nhiên, cô ta lo lắng vô cùng. Rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao cứ phải là Vân Vy?
Mạc Y Nhiên nghiến răng nghiến lợi, cô ta không cam tâm.
Còn Vân Vy, cô nằm trong bệnh viện mấy tuần liền. Ngày nào Cố Thừa Duật cũng tới thăm cô, ở lại bệnh viện cùng cô. Cô cũng cảm thấy lạ lạ, tại sao không thấy bố mẹ chồng tới thăm cô, và cả bố mẹ ruột của cô nữa. Hay là bọn họ đang cố tình để cho cô và Cố Thừa Duật được gần gũi hơn?
Đúng rồi, cuộc hôn nhân này cũng là do bọn họ sắp đặt trước cơ mà.
Hôm nay là ngày cô được xuất viện, cũng không thấy bóng dáng của mọi người đâu cả. Cô lại quay sang Cố Thừa Duật, tò mò muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tối hôm đó Cố Thừa Duật đã không muốn nhắc tới mấy chuyện này, cô cũng không miễn cưỡng hỏi thêm nữa.
- Nhưng mà tại sao tôi lại nằm bệnh viện mới được chứ?
Đối với chuyện này thì Vân Vy vẫn chưa bỏ cuộc. Mấy tuần nay cô đều suy nghĩ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Linh cảm mách bảo rồi rằng đã có rất nhiều chuyện không hay xảy ra.
Cố Thừa Duật dừng lại, quay sang nhìn Vân Vy:
- Cô bị tai nạn.
- Thế sao? Thảo nào đầu tôi lại đau tới thế?
Vân Vy lẩm bẩm, đối với lời nói của Cố Thừa Duật thì cô hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi về biệt thự Cố gia, Vân Vy mệt quá nên ngủ thiếp đi. Hàn Dạ Ảnh vừa đi công tác về, nghe Vân Vy gặp tai nạn thì tới nhà thăm cô.
Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau. Hồi lâu Hàn Dạ Ảnh mới lên tiếng:
- Thừa Duật à, tôi khuyên cậu nên đối tốt với vợ của cậu một chút. Nếu không...cậu nhất định sẽ hối hận.
Cố Thừa Duật chỉ im lặng uống rượu vang, hắn trầm tư suy nghĩ.
Sau khi tiễn Hàn Dạ Ảnh ra về, Cố Thừa Duật lại bước vào phòng Vân Vy, ngắm nhìn cô đang ngủ say.