(27)
Vân Vy lên phòng ngồi được một lúc, bụng cô cồn cào kêu đói. Cô nhăn nhó mặt mày, uể oải đi thay quần áo để ra ngoài ăn. Từ khi cô và Cố Thừa Duật trở lại bình thường, biệt thự đã không còn vệ sĩ canh gác nữa.
Cô mệt mỏi tới nỗi không còn tâm trạng tự lái xe, cô cũng không muốn làm phiền tài xế của Cố Thừa Duật nên đã tự mình bắt taxi đi. Quán ăn mà cô tới chỉ là một quán ăn nhỏ, không thể nào bình dân hơn được. Nhưng món ăn ở đây rất ngon, cô rất thích.
Vân Vy chọn bàn ở gần cửa kính, nhìn xuyên qua kính thì có thể ngắm được toàn bộ cảnh giao thông của thành phố vào buổi sáng rồi. Hơn 2 tháng nay cô không được ra ngoài, bây giờ tâm trạng của cô tốt hẳn.
Đột nhiên một người đàn ông mặc âu phục màu đen xuất hiện trước mặt Vân Vy. Vân Vy theo phản xạ mà ngước lên nhìn.
- Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Hàn Dạ Ảnh tươi cười vẫy tay chào Vân Vy, anh ta còn tự nhiên hơn nữa mà ngồi xuống phía đối diện Vân Vy.
Vân Vy chỉ nhìn Hàn Dạ Ảnh mà không nói gì. Đêm tiệc hôm đó là anh ta đã cứu cô, nhưng cô chưa kịp có dịp cảm ơn anh. Cứ thế hơn 2 tháng trôi qua cô như bị giam cầm trong nhà, tới giờ mới được gặp lại Hàn Dạ Ảnh.
Hàn Dạ Ảnh ngày nào cũng tươi cười như vậy, cuộc sống của anh ta rất tốt hay gì? Vân Vy tâm trạng ảo não, không thể nào cười nổi.
Hàn Dạ Ảnh thấy Vân Vy không nói gì, anh ta măt dày gọi phục vụ thêm một suất đồ ăn sáng nữa, xong mới quay sang Vân Vy:
- Cô tới đây ăn sáng sao? Ừm, đồ ăn của quán này ngon lắm, cô đúng là biết chọn mà.
Vân Vy vẫn không thể nào cười nổi, cô chỉ ngước lên nhìn Hàn Dạ Ảnh, lạnh lùng:
- Cảm ơn anh chuyện hôm đó.
Vân Vy tự nhủ nếu có dịp thì cô sẽ cảm ơn Hàn Dạ Ảnh đàng hoàng hơn, nhưng hôm nay thật sự cô không có tâm trạng chút nào. Là anh ta xuất hiện không đúng lúc, đâu thể trách cô được.
Hàn Dạ Ảnh không tức giận trước thái độ lạnh nhạt của Vân Vy, anh ta chỉ cưởi cười:
- Vậy coi như cô mời tôi bữa cơm này để cảm ơn, thế nào?
Vân Vy gật đầu:
- Sao cũng được.
- Eo ôi, gì mà lạnh lùng thế? Cười phát xem nào?
Hàn Dạ Ảnh là một người vô cùng yêu đời, lúc nào cũng có thể cười được. Thấy tâm trạng Vân Vy ảo não, anh ta liền chọc cô.
Vân Vy vẫn lạnh nhạt nhìn anh ta mà không nói gì.
- Cô bị sao thế? Cố Thừa Duật không đối tốt với cô sao? Cô có thể nói với tôi để tôi đi đá đít hắn, nói cho cô biết là hắn ta rất sợ bị đá đít đó...
Người gì mà kì vậy, tự nhiên mang chuyện này ra để chọc cô cười. Chưa kịp nghe hết câu Vân Vy cuối cùng cũng bật cười.
- Không cho phép anh nói chồng tôi như vậy.
Cố Thừa Duật là tổng tài Cố thị, chuyện đá đít này mà bị đồn ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?
Hàn Dạ Ảnh cười sang sảng:
- Đùa thôi đùa thôi, Thừa Duật ngầu thế sao có thể bị đá đít được chứ?
- Ừm.
Vân Vy thừa nhận rằng Cố Thừa Duật thực sự rất ngầu. Hắn không những đẹp trai, mà còn thông minh nhạy bén, gia thế khủng khiếp. Mẫu đàn ông lí tưởng như vậy có phụ nữ nào mà không mê chứ?
Nhưng chính vì Cố Thừa Duật xuất sắc như vậy, Vân Vy càng lo sợ hơn. Cô sợ mình không đủ khả năng để giữ chặt hắn, để duy trì cuộc hôn nhân này. Mấy ngày nay cô toàn gặp ác mộng, không ngày nào mà cô không cảm thấy bất an.
Hàn Dạ Ảnh chỉ nhìn Vân Vy đang trầm tư mà không nói gì thêm. Có lẽ anh ta cũng có thể đoán được một phần nào đó của câu chuyện rồi.
Cố Thừa Duật đã chiếm được tập đoàn Vân thị, còn giả vờ nhân nghĩ là giúp Vân Vy tiếp quản một thời gian mà thôi. Nhưng thực chất là Vân thị sắp bị xoá tên khỏi thương trường rồi. Sớm hay muộn gì hắn cũng đá Vân Vy cho mà xem.
Thật tội nghiệp!
Hàn Dạ Ảnh khẽ thở dài rồi lắc đầu. Vân Vy thấy hắn thở dài, cứ nghĩ là hắn cũng đang ảo não như mình. Cô liền hỏi:
- Anh cũng có chuyện buồn sao?
Hàn Dạ Ảnh nhìn Vân Vy rồi cười cười, không trả lời câu hỏi của cô:
- Dù có buồn đi chăng nữa thì cũng phải luôn giữ nụ cười chứ?
Đúng vậy, dù có buồn bực thế nào thì cũng không được quên mình, phải luôn tự chăm sóc bản thân thật tốt. Cuộc đời lắm phong ba, có mỗi mấy việc này thì đã chùn bước, nói xem sau này làm được tích sự gì cho đời chứ?
Vân Vy sau khi đã nghĩ thông suốt, cô liền nở nụ cười:
- Cảm ơn anh, tối sẽ không buồn nữa.
- Cô chưa ăn gì đúng không? Mau ăn đi, bữa này tôi mời cũng được.
Phục vụ vừa mang đồ ăn lên, Hàn Dạ Ảnh đã đẩy đẩy một suất ăn tới trước mặt Vân Vy. Vân Vy gật gật đầu:
- Thôi, tôi mời được mà.
Công nhận đồ ăn của quán này rất ngon, trước tiên cô phải lấp đầy bụng đói để lấy lại sức sống cái đã. Mọi chuyện vẫn còn đó, phải ăn rồi mới có sức để tiếp tục chống chọi chứ? Huống chi bây giờ Cố Thừa Duật vẫn đang đối rất tốt với cô, không phải sao?
Hàn Dạ Ảnh cũng ăn của mình, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Cô muốn nghe chuyện cười không?
- Chuyện cười hả? Anh kể đi.
Vân Vy vừa ăn vừa trả lời. Nhìn dáng vẻ ăn của cô như là bị bỏ đói lâu lắm rồi, Hàn Dạ Ảnh lại thấy buồn cười. Vừa buồn cười nhưng cũng vừa thương. Cố Thừa Duật, tại sao hắn ta lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ?
Vân Vy sau khi nghe xong mấy câu chuyện của Hàn Dạ Ảnh thì tâm trạng tốt lên hẳn. Sau khi ăn xong, Hàn Dạ Ảnh không biết từ đâu lấy ra một món quà và đưa cho cô. À ừm thì đây vốn là đồ mà Hàn Dạ Ảnh chuẩn bị cho mấy cô tình nhân của mình, nhưng lại cảm thấy Vân Vy hợp với thứ này hơn.
Đó là một chiếc vòng ngọc...
Vân Vy vừa nhìn đã thích chiếc vòng đó, nhưng cô cũng biết điều mà từ chối. Làm người không được phép tham lam.
- Nó quý giá quá, tôi không thể nhận được.
Nhưng mà chiếc vòng tay nó hấp dẫn quá, hic hic...
Vân Vy lưu luyến như không muốn rời mắt, mặc dù ngoài miệng từ chối.
Hàn Dạ Ảnh cười cười:
- Cô là vợ của Thừa Duật nên cũng là bạn tôi. Tôi trước giờ không keo kiệt với bạn bè. Cho nên cô cứ nhận đi.
Ánh mắt của Hàn Dạ Ảnh chân thành như vậy, ngay cả lời nói cũng đáng tin hơn Cố Thừa Duật rất nhiều. Vân Vy suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng nhận món quà của Hàn Dạ Ảnh.
Chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi mà, chắc không sao đâu nhỉ?
Ở phía xa xa, máy ảnh khẽ nháy lên mấy lần rồi mới dừng hẳn.
...
Tập đoàn Cố thị...
Mấy dạo gần nay xảy ra nhiều chuyện, cộng thêm cả vụ của Y Nhiên nữa. Cố Thừa Duật có chút mệt mỏi, may mà còn có Vân thị chống đỡ. Hắn từ phòng họp bước ra, theo sau là Vũ Luận.
Tới phòng tổng tài, Vũ Luận mới báo cáo:
- Người của chúng ta vừa báo là hồi sáng thiếu phu nhân có ra ngoài.
Tuy nói là không còn vệ sĩ canh gác ở biệt thự nữa, nhưng vệ sĩ theo dõi Vân Vy thì vẫn còn. Cố Thừa Duật gật gật đầu, mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Đúng lúc đó thư kí bước vào nói là có bưu phẩm gửi tới cho Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật lười biếng mở ra, nhưng khi những tấm ảnh hiện lên và đập vào mắt hắn khiến cho hắn tỉnh táo hắn ra.
Trong ảnh không ai khác chính là Vân Vy và Hàn Dạ Ảnh, hai người đang vui vẻ ngồi ăn cùng nhau.
Vũ Luận cũng có thể ngó được một tấm ảnh trong tập ảnh đó, anh ta kinh ngạc. Những thứ này chắc chắn không phải là vệ sĩ của Cố Thừa Duật chụp lại.
Đáy mắt Cố Thừa Duật trở nên âm u, hắn vô thức bóp nát tấm ảnh lại.
Vân Vy, giỏi lắm, đã biết ra ngoài dâu dẫn đàn ông rồi sao?