(20)
Vân Vy ôm cơ thể mỏi nhừ, đau đớn chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô ngồi ôm mình ở trước cửa phòng, không dám bước vào, cũng không dám nhìn Cố Thừa Duật nữa. Trái tim cô gần như tan nát, cô tuyệt vọng khóc.
Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cứ chỉ biết ngồi ôm cơ thể yếu ớt của mình ở bên ngoài suốt cả đêm. Cứ thế, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Cho tới khi ánh sáng mặt trời rọi chiếu vào căn phòng ngủ, Vân Vy mới nhíu mày mở mắt ra. Toàn thân cô tê dại như bị rút sạch sức lực. Nhưng điều mà cô để ý nhất vào lúc này là cô đang nằm trên giường? Là Cố Thừa Duật đã đưa cô vào phòng sao?
Vân Vy giương đôi mắt yếu ớt nhìn xung quanh căn phòng, tất cả tàn cuộc của đêm cuồng loạn hôm qua đã được dọn sạch sẽ. Đến cả chút dấu vết xót lại của Cố Thừa Duật cũng không còn. Giống như là hắn chưa từng về nhà, chưa từng cùng cô phát sinh quan hệ.
Cố Thừa Duật, hắn ta thật sự chán ghét cô đến thế ư, đến nỗi không muốn ở lại nhìn mặt cô dù chỉ một lần?
Vân Vy lại cảm thấy trái tim mình tủi thân, đau đớn đến tột cùng. Cô ôm miệng khóc. Chuyện của bố mẹ chồng, cô cũng đâu thể lường trước được đâu? Tại sao vào giây phút cô chìm trong tuyệt vọng nhất, lại không có ai chịu thấu hiểu cho cô?
Cô thật sự không cố ý mà...
Vân Vy yếu ớt khoác áo ngủ vào để che đi thân thể trần trụi của mình, cô bước xuống giường. Bước tới chỗ cửa sổ, cô nhìn ra cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia, là bên ngoài của căn biệt thự lạnh lẽo này.
Nhìn cảnh giao thông của thành phố vào buổi sáng tấp nập lại khiến cho Vân Vy cảm thấy chạnh lòng. Cô ước gì mình là những người rất đỗi bình thường kia, không cần phải suy nghĩ lo âu như cô hiện giờ. Cuộc hôn nhân này, có phải là do cô đã sai?
Cô phải làm sao đây, cô đã hối hận rồi...
....
Bên kia ở công ty, Cố Thừa Duật mệt mỏi nằm trên ghế, tay đưa lên xoa xoa thái dương. Chuyện đêm qua phát sinh, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Cho tới khi tỉnh dậy, hắn mới ý thức được những gì mà mình vừa làm.
Chết tiệt thật.
Cánh cửa phòng lại mở ra, Mạc Y Nhiên bước vào. Nhìn thấy Cố Thừa Duật đang mệt mỏi vô cùng, cô ta liền đến bên hắn, nũng nịu:
- Anh cảm thấy không khoẻ sao? Có phải là đêm qua anh uống nhiều rượu quá không?
Y Nhiên đưa hai tay mềm mại lên thay Cố Thừa Duật xoa thái dương, vừa xoa vừa ân cần hỏi. Cố Thừa Duật cảm thấy dễ chịu hơn, mi tâm cũng giãn ra:
- Ừm, quả là đêm qua uống hơi quá chén.
Cố Thừa Duật lại nhắm mắt, không nhìn Y Nhiên. Mạc Y Nhiên liền giúp hắn đấm bóp vai, lưng, rồi lại ngỏ giọng khẽ hỏi:
- Duật, em thật sự rất muốn được chăm sóc anh mỗi ngày. Bao giờ anh mới...mới ly hôn đây?
Nói câu này, Mạc Y Nhiên cũng hơi lo sợ. Cô ta sợ Cố Thừa Duật không những không đồng ý mà còn nổi giận nữa. Như vậy rất là bất lợi cho cô ta.
Nhưng ngoài dự đoán của Mạc Y Nhiên, Cố Thừa Duật đột nhiên mở mắt ra, kéo tay Y Nhiên lại. Y Nhiên thuận thế ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn:
- Anh sao vậy?
Cố Thừa Duật nhìn Y Nhiên chằm chằm, rồi hắn mới cất giọng trầm thấp như muốn trấn an:
- Đợi đến khi anh thâu tóm được Vân thị, anh sẽ ly hôn với cô ta.
Mạc Y Nhiên nghe được câu này, trong lòng như nở hoa. Cô ta vui vẻ hôn chụt lên má hắn, cất giọng nũng nịu:
- Anh nói anh nhớ giữ lời nha, anh không được phép bỏ rơi em đâu đó.
Cố Thừa Duật chỉ hơi nhếch môi mà không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa xăm. Chuyện bây giờ còn chưa thành, sao hắn có thể hứa hẹn trước được đây? Huống chi, hắn không phải là con người thích hứa hẹn. Có câu, lòng người dễ thay đổi cơ mà.
Mạc Y Nhiên không hề nhận ra sự khác lạ này, cơ thể mềm mại khẽ vặn vẹo, dường như muốn dán chặt vào cơ thể cường tráng của Cố Thừa Duật. Cô ta ngồi thụt xuống, ngước lên nhìn vật kiêu ngạo nhất của người đàn ông.
Cố Thừa Duật xoa đầu cô ta, khích lệ. Đối với những lần Y Nhiên chủ động, hắn không bao giờ cự tuyệt. Nhưng mà hiện giờ, đầu óc hắn lại lơ đãng nhớ tới Vân Vy, nhớ tới hình ảnh cô đêm qua nằm rên rỉ dưới thân hắn. Hắn bất giác nắm chặt tay lại, đôi mắt sắc lạnh loé lên tia chết chóc.
...
Vân Vy một mình bước trên một con đường tối tăm, phía trước hoàn toàn mù mịt không nhìn thấy gì cả. Xung quanh cô dường như còn thoang thoảng mùi máu tanh, sống lưng cô lạnh lẽo như có một bàn tay từ địa ngục chạm tới.
Cô hoảng sợ vô cùng, chỉ biết đi tiếp mà không dám quay lại nhìn phía sau. Dần dần, càng có nhiều bàn tay túm lấy áo cô từ phía sau, dường như muốn kéo cô lại.
Tiếng cười quỷ dị vang lên hoà vào tiếng khóc thảm thiết, nó như một thứ gì đó khiến cho cô ám ảnh tâm trí:
- Đồ sát nhân, trả lại mạng cho tôi.
- Tôi chết oan quá, trả lại mạng cho tôi.
- Trả lại mạng cho tôi...
- Ha ha ha...
- Hức hức, tại sao cậu lại đối xử với mình như thế...?
Một loạt âm thanh cùng nhau tấn công khiến cho Vân Vy hoảng loạn, cô sợ hãi bỏ chạy, nhưng không thể nào chạy được. Một cánh tay lạnh lẽo cuối cùng bắt được bàn chân cô, ngăn không cho phép cô chạy đi.
- Đồ sát nhân, đồ sát nhân...
Vân Vy khóc thét, cô muốn chạy, muốn chạy nhưng không thể chạy được. Có ai ở đây không, làm ơn hãy cứu cô, cô thật sự rất sợ...
Tiếng cười và tiếng khóc lại cùng nhau vang lên, văng vẳng bên tai cô...
- Áaaaaaaa
...
Vân Vy hoảng loạn hét lên, choàng tỉnh từ cơn ác mộng khiếp sợ này. Toàn thân cô mồ hôi nhễ nhại, cô thở dốc như người vừa chạy bộ xong.
Vân Vy quay sang nhìn đồng hồ, lại là 1h sáng. Cuộc sống của cô cứ thế tiếp diễn, cho tới giờ đã được 2 tháng trôi qua rồi. Trong suốt 2 tháng ấy, Cố Thừa Duật giống như đã biến khỏi cuộc sống của cô, mãi mãi.
Mặc dù tiền mỗi tháng vẫn được gửi đều đặn vào tài khoản cô, nhưng hiện tại cô chẳng còn tâm trí nào mà đi mua sắm thả ga nữa rồi. Bởi vì đêm nào cô cũng mơ thấy giấc mơ đó, nó dường như đã ám ảnh trong trí óc cô.
Vân Vy ôm đầu, đau đớn khóc. Những tiếng trong cơn ác mộng tới giờ vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô liên tục lắc đầu. Đầu cô đau như búa bổ, nhưng vẫn không thể nào xua tan đi được những âm thanh ám ảnh đó.
Và còn có máu, rất nhiều máu nữa. Vân Vy rất sợ máu, trước kia cô còn từng bị ngất đi. Hằng đêm, cơn ác mộng cứ thế mà giày vò cô từng chút một.
Tại sao, rốt cuộc cô đã làm gì sai? Cô luôn tự hỏi mình câu này trong suốt 2 tháng nay, nhưng mà chẳng thể nào tìm ra được câu trả lời thoả đáng. Cô chỉ biết đau đớn ôm đầu lại, khóc lóc bất lực giữa đêm khuya khoắt.
Nỗi sợ hãi khiến cho cô ám ảnh tâm trí, cô muốn rời khỏi đây, muốn rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đáng sợ này.
Nhưng mà cô biết điều đó là không thể, bởi vì khắp biệt thự toàn là vệ sĩ canh gác, căn bản là cô không thể chạy thoát được.
Vân Vy giương đôi mắt vô hồn như xác sống nhìn về phía cửa sổ một lần nữa. Đêm hôm đó, cô cũng từng có ý định muốn tự tử.
Tự tử? Cô muốn tự tử, không muốn sống nữa.
Vân Vy chạy như người điên tới chỗ cửa sổ, cố lấy hết sức để mở cửa sổ ra. Nhưng cửa sổ này cũng đã bị Cố Thừa Duật khoá lại vì đề phòng việc cô lại nghĩ quẩn rồi.
Cô tuyệt vọng, ra sức đập cửa kính tới nỗi đỏ hết tay, bàn tay cô rơm rớm máu, nhưng cửa kính vẫn vô cùng bền chắc. Lúc này đột nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa liên hồi, Vân Vy hoảng loạn mà trốn vào trong rèm cửa sổ...
Liệu có phải là ác quỷ tới tìm cô không? Không, đừng mà... Cô rất sợ, rất sợ quỷ.
Tiếng đập cửa ngày một ồn ào hơn, Vân Vy như con thú bất lực thụt vào tận bên trong rèm, cô hèn mọn trốn. Cuối cùng cửa phòng bị phá ra, bước vào là một nhóm vệ sĩ mặc áo đen.
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...
Khi nãy nhóm vệ sĩ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Vân Vy, lập tức chạy lên. Bọn họ sợ thiếu phu nhân sẽ nghĩ quẩn, lúc đó thiếu gia sẽ trách tội bọn họ. Khi bước vào, thấy căn phòng tối đồ đạc lộn xộn, đám vệ sĩ ai ai cũng hoảng hốt. Lại nhìn thấy Vân Vy ngồi trốn ở góc cửa sổ, cánh tay rớm máu vì khi nãy ra sức đập cửa kính.
Tất cả vệ sĩ đều kinh hãi, muốn lại gần thì lập tức Vân Vy hét lên:
- Không...các người đừng lại đây, đừng lại đây, không được ai lại đây.
Cô nhắm mắt lại, liên tục lắc đầu như đang xua đuổi tà ma. Đám vệ sĩ cũng không ai dám lại gần, chỉ nhìn nhau.
- Phu nhân, là chúng tôi đây...
- Không mà, đừng giết tôi, đừng giết tôi...
Vân Vy đầu óc không còn đủ tỉnh táo để nhận ra đám người này chỉ là vệ sĩ do Cố Thừa Duật phái về, cô chỉ biết thụt vào một góc, sợ hãi đến tột cùng.
Đám vệ sĩ không biết nên xử lí thế nào, chỉ đành ra ngoài gọi điện báo Cố Thừa Duật. Ngay ngày hôm sau, Cố Thừa Duật trở về nhà. Hắn có vẻ rất khẩn trương chạy lên phòng ngủ để tìm Vân Vy, nhưng mà sau lưng hắn còn có bóng dáng của một người phụ nữ khác nữa.
Là Mạc Y Nhiên!
- Vân Vy, cô mau ra đây cho tôi!
Cố Thừa Duật lớn tiếng quát, chạy vào phòng nhưng chẳng thấy người đâu. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an liên hồi, lập tức xông vào phòng tắm.
Cảnh tượng trong phòng tắm hiện lên khiến cho Cố Thừa Duật sững sờ, ngay cả Mạc Y Nhiên cũng há hốc mồm vì sốc.