Tại nghĩa địa lớn nhất thành phố, bia mộ của Hắc Khải được đặt ở một nơi cao nhất, yên tĩnh nhất. Đứng từ trên này có thể nhìn thấy một góc phồn vinh của thành phố sa hoa này. Vân Vy đứng bên cạnh Cố Thừa Duật, từ hôm qua tới giờ cô đã khóc cạn nước mặt, tới giờ hai mắt sưng phù lên. Cố Thừa Duật nhìn cô như vậy thì xót xa vô cùng, hắn không ngừng an ủi cô, rồi kể chuyện cười cho cô nghe.
Cố Thừa Duật kể chuyện cười gì mà chẳng hài hước gì hết, nhưng thấy khuôn mặt căng thẳng của hắn, Vân Vy cuối cùng cũng bật cười. Tới giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy khuôn mặt của hắn rất buồn cười.
Gia đình nhà họ Hắc đã tới, vì Hắc Sát được tòa cho 2 tiếng để thăm mộ Hắc Khải nên có thêm cả vài cảnh sát đi theo. Cố Thừa Duật ôm Vân Vy, cùng nhau tránh đường cho gia đình họ Hắc.
Hắc Sát nãy giờ vẫn chưa dám tin được sự thật này, cho tới khi đã đứng trước ngôi mộ của Hắc Khải rồi, Hắc Sát mới sụp đổ hoàn toàn. Anh ta quỳ xuống ôm bia mộ của Hắc Khải khóc. Cả ba mẹ Hắc Sát cũng khóc theo, chuyện Hắc Sát vì Vân Vy mà hy sinh tính mạng của mình đã bị Cố Thừa Duật giấu kín, ông bà Hắc chỉ nghe tin là Hắc Khải gặp tai nạn mà thôi. Chuyện tới nước này rồi nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, Cố Thừa Duật cũng không muốn mọi chuyện rối tung lên vào ngày tang lễ của Hắc Khải.
Những đồ đạc còn xót lại của Hắc Khải cũng đều được đốt đi theo, là Hắc Sát tự tay đốt chúng. Cả đời Hắc Sát vì cơ nghiệp của gia tộc nên đã lún sâu vào những chuyện ác, anh luôn mong rằng Hắc Khải sẽ không đi theo con đường của mình. Nhưng Hắc Sát biết tội nghiệp của mình lớn quá nên đã liên lụy tới em trai, tới giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Vân Vy nhìn Hắc Sát, sau đó ngước lên nhìn Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói:
- Ta đi thôi.
- Ừm.
Vân Vy gật đầu, có lẽ khoảng thời gian này cô và Cố Thừa Duật nên tránh mặt đi để cho gia đình họ tâm sự lần cuối với nhau thì hơn.
Vừa đi Vân Vy vừa nghĩ trong lòng:
"Hắc Khải, anh là một người tốt. Nếu như người em gặp trước là anh, em nhất định sẽ không chần chừ gì mà lựa chọn anh. Chỉ tiếc là chúng ta không có duyên với nhau, nếu có kiếp sau em sẽ chọn yêu anh, dùng tình yêu của em để báo đáp anh. Vĩnh biệt anh nhé, người bạn mà em không thể yêu."
Vân Vy vẫn ngoảnh đầu lại nhìn ngôi mộ của Hắc Khải ở trên cao, khẽ thở dài một cái. Cố Thừa Duật biết cô đang rất buồn, không ngừng an ủi cô:
- Có lẽ đây chính là giải thoát cho cậu ấy, là sự lựa chọn của cậu ấy. Cho nên em không cần tự trách bản thân mình, kẻo ảnh hưởng tới em bé. Hắc Khải không mong em sẽ như vậy đâu.
Vân Vy khẽ gật đầu, trên đường về trời lại bắt đầu mưa phùn. Đất ở nghĩa địa rất trơn nên Cố Thừa Duật liền bế cô lên đi ra khỏi nghĩa địa, đến cả quần âu sang trọng của hắn cũng bị dính hết bùn đất. Vân Vy tựa đầu vào lòng Cố Thừa Duật, bắt đầu từ giây phút này, cô sẽ đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người đàn ông này. Yêu hắn, dù là trước kia hay bây giờ cô cũng không hối hận.
Mấy ngày sau, Cố Thừa Duật cũng nhận được tin tức Mạc Y Nhiên phát điên và đang ở bệnh viện tâm thần. Vân Vy khuyên hắn nên đi thăm cô ta, nhưng hắn chỉ cười rồi trấn an cô:
- Đây là những gì cô ta phải trả giá. Bây giờ anh tới đó cũng chẳng thể giúp được gì, có khi còn khiến cho cô ta kích động hơn. Vậy thà hơn anh không đi.
Đúng vậy, là không thể giải quyết được gì. Vân Vy nghe vậy thì cũng không trách cứ gì Cố Thừa Duật cả. Nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối cho Mạc Y Nhiên, một nữ diễn viên trẻ trung tài năng như vậy mà. Đúng là đi sai một bước thì sai cả cuộc đời.
...
Ở bệnh viện tâm thần, bệnh tình của Mạc Y Nhiên càng thêm nghiêm trọng, cảnh sát cuối cùng cũng tin là cô ta bị điên thật chứ không phải giả vờ. Nếu như vậy thì Mạc Y Nhiên sẽ không bị bắt vào tù nữa. Tuy nhiên so với vào tù, bệnh viện tâm thần này càng là báo ứng đắt giá mà cô ta phải nhận rồi. Ở trong này còn không được thoải mái như trong tù, Mạc Y Nhiên thuộc loại điên nặng nên bị trói.
Mạc Y Nhiên dù bị trói nhưng vẫn ngẩn ngơ như đứa trẻ 10 tuổi, ngồi nói chuyện một mình, lâu lâu lại điên cuồng gọi tên của Phong Ức. Những lúc cô ta gọi đến tên của Phong Ức thì lại liên tục đập đầu lên giường muốn chết, may mà bác sĩ tới kịp và tiêm thuốc an thần cho.
Ngày qua ngày, Mạc Y Nhiên sống còn hơn cả địa ngục. Có lúc cô ta tỉnh, nhưng có lúc điên. Hầu như những lần tỉnh rất ít, thường vào nửa đêm.
Đêm nay cũng vậy, Mạc Y Nhiên mơ thấy ác mộng rồi giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh phòng tối om, cô ta sợ hãi nép mình lại một góc mà khóc.
- Phong Ức, giờ cậu thế nào rồi?
Cả đời Mạc Y Nhiên luôn chỉ nhìn về một phía của Cố Thừa Duật mà không hề biết phía sau mình có một ánh mắt luôn dõi theo. Phong Ức chính là vậy, tất cả những gì hắn ta làm là vì Mạc Y Nhiên. Giá như khi đó đến sớm hơn một bước, có lẽ Mạc Y Nhiên có thể ngăn được tất cả rồi.
Mạc Y Nhiên tự trách bản thân mình, nếu như không phải là do mình làm chuyện ác nhiều thì Phong Ức cũng sẽ không ôm hận thù trong lòng như vậy. Nhưng bây giờ có trách hay gì thì cũng đã muộn rồi.
Mạc Y Nhiên cứ vậy thức đến ngày mai, đầu óc trở nên mơ hồ không còn được tỉnh táo nữa. Lúc đó y tá nói có người thân tới thăm Mạc Y Nhiên.
Mạc Y Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt là Dương Thiên Dực, cô ta sợ hãi gào thét khóc lóc. Người đàn ông này chính là ác mộng của cả đời cô, chính vì hắn nên Y Nhiên mới liều mạng về nước để cầu cứu Cố Thừa Duật và dẫn đến nhiều chuyện sai trái. Tuy bây giờ đầu óc Mạc Y Nhiên có vấn để, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này cô lại sợ.
Người đàn ông thở dài lắc đầu nhìn Mạc Y Nhiên:
- Nếu ngay từ đầu em yên phận ở bên tôi thì cũng đâu đến nỗi nào đâu. Thứ em muốn tôi cũng có thể cho em cơ mà.
Dương Thiên Dực tuy muốn trả thù Mạc Y Nhiên vì cô ta đã phản bội mình, nhưng sau tất cả thì hắn vẫn nhận ra rằng chỉ có Mạc Y Nhiên mới khiến cho hắn điên cuồng muốn chiếm hữu như vậy. Vì hắn thích Mạc Y Nhiên, nhưng không biết nên làm thế nào để bày tỏ ra tình cảm của mình. Tình yêu của hắn điên cuồng khiến cho Mạc Y Nhiên sợ hãi muốn trốn chạy, để rồi cuối cùng nơi dừng chân là bệnh viện tâm thần.
Thấy Mạc Y Nhiên sợ mình, hắn chỉ đứng nhìn một lúc rồi xoay lưng rời đi. Mọi chuyện ở thành phố này đã kết thúc rồi, tới lúc hắn phải quay về. Nhưng sau này nếu có thời gian hắn sẽ lại tới đây thăm Y Nhiên.
Mạc Y Nhiên hôm nay không làm loạn nên không bị trói, cô ta đi lang thang khắp bệnh viện, nhưng đột nhiên lại khựng lại. Ngay sau đó, Mạc Y Nhiên trở nên kích động mà lao về phía tường rào, ra sức trèo qua tường. Mạc Y Nhiên bị những vật sắc nhọn trên tường rào cứa qua nhưng chẳng thấy đau, cuối cùng cũng nhảy được ra khỏi tường rào. Lúc các y tá phát hiện ra thì Mạc Y Nhiên đã ở bên kia của tường rào rồi.
Mạc Y Nhiên vội vàng chạy ra khỏi cổng bệnh viện tâm thần, càng tới gần con đường lớn thì nụ cười trên môi càng tươi. Dường như cô ta nhìn thấy gì đó.
Ở ngoài đường đang là đèn xanh, xe cộ đi lại tấp nập. Mạc Y Nhiên chạy một mạch ra ngoài đường, một chiếc xe ô tô không kịp phanh lại nên đã tông thẳng lên người Mạc Y Nhiên. Tài xế hoảng hốt chạy ra, nhưng chỉ thấy Mạc Y Nhiên liên tục lẩm bẩm:
- Phong Ức, Phong Ức!
Thì ra là Mạc Y Nhiên hoa mắt nhìn thấy Phong Ức.
Lần đó Mạc Y Nhiên không chết mà trở thành người thực vật. Có lẽ là do linh hồn của Phong Ức đã che chắn cho cô ta, cho nên mới may mắn thoát khỏi bàn tay của thần chết. Nhưng sống cuộc sống thực vật thì có khác cái chết là mấy?
Vài tháng sau, bụng Vân Vy đã to lên, cô chuẩn bị đến ngày sinh. Trước khi sinh con, cô nói với Cố Thừa Duật là đưa cô tới thăm Mạc Y Nhiên lần cuối. Cố Thừa Duật đồng ý.
Nhìn thấy Mạc Y Nhiên nằm trên giường mở mắt chằm chằm, Vân Vy thở dài:
- Hôm nay tôi tới không phải là để cười nhạo cô hay gì. Tôi muốn nói rằng, sau tất cả tôi chọn tha thứ cho cô.
Dẫu sao Mạc Y Nhiên cũng đến nước đường cùng này rồi, Vân Vy cũng không muốn để trong lòng nữa. Từ hôm nay cô sẽ quên đi tất cả đau khổ trong quá khứ, bắt đầu lại cuộc sống mới. Hy vọng kiếp sau Mạc Y Nhiên sẽ không sa vào sai trái như này nữa.
Nói xong, Vân Vy nhẹ nhàng rời đi nhưng không hề biết rằng, nơi khoé mắt của Mạc Y Nhiên đã sớm ứ đọng nước, chờ tới khi Vân Vy đi khỏi thì nước mắt mới rơi xuống.
Trở về nhà Vân Vy cảm thấy tâm trạng của mình cũng thoải mái hơn nhiều. Tới ngày sinh, có Cố Thừa Duật luôn ở bên cổ vũ nên cô cuối cùng cũng qua được bài kiểm tra khó nhất, hạ sinh được một bé trai dễ thương.
Cố Thừa Duật bế em bé trong lòng, Vân Vy khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con, dù sinh con đau đớn nhưng cô rất vui. Cô hôn lên tay con rồi ngước lên nhìn Cố Thừa Duật:
- Chúng ta đặt tên cho con là Cố Thừa Tôn nhé!
- Ừm, nghe theo em cả.