- Sao cơ?
Vân Vy sững người trước câu nói của của Hứa Minh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt lại. Hứa Minh thấy sắc mặt của cô thay đổi rõ rệt, không muốn nói nữa. Anh chỉ thở dài:
- Thôi kệ đi, chuyện đó không quan trọng rồi.
- Bác sĩ Hứa!
Vân Vy gọi Hứa Minh lại, cô thật sự muốn biết vì sao Cố Thừa Duật lại bị thương. Chuyện này có liên quan đến cô không? Cô không biết nữa.
- Anh cứ nói đi, tôi muốn nghe.
Hứa Minh nhìn Vân Vy chằm chằm, cô thật sự muốn biết như vậy, anh cũng không giấu nữa. Mặc dù Cố Thừa Duật có dặn là không được để cho người khác biết chuyện hắn bị thương, nhưng chuyện đã tới nước này, giữ trong lòng cũng chẳng có tác dụng gì:
- Hôm đó là tôi đích thân cấp cứu cho cậu ta, sau đó xử lí vết thương bị đạn bắn. Vết thương chỉ cách tim vài xen ti mét. Ôn Hằng nói vì cô nên Thừa Duật mới không màng tính mạng của mình tự mình tới cái bẫy của Hắc Sát. Hôm đó bom là giả, nhưng cậu ta bị bắn trúng.
Lúc đó đưa Cố Thừa Duật trở về, Ôn Hằng luôn miệng chửi rủa tất cả là tại người phụ nữ đó cho nên thiếu gia mới gặp nạn. Hứa Minh chỉ cười nhạt phớt lờ cho qua.
Cho tới khi Hứa Minh nhìn thấy quả thực có một người phụ nữ sống trong biệt thự Cố gia, cho nên anh chắc chắn Cố Thừa Duật chính là vì cô nên không màng đến tính mạng bất chấp nguy hiểm.
Hay nói chính xác hơn cô chính là vợ cũ của Cố Thừa Duật, người phụ nữ mà cho tới giờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ được.
Vân Vy không khỏi sửng sốt với câu chuyện mình vừa nghe. Khi đó cô có gọi điện cho Vũ Luận, anh ta nói Cố Thừa Duật không sao, cũng không hề nhắc tới vết thương bị đạn bắn nào cả. Cho nên Vân Vy cứ tưởng hắn bình an vô sự trở lại. Nhưng thật không ngờ...
Sao Cố Thừa Duật có thể ngốc tới thế chứ? Nhớ tới ngày hôm đó, lòng cô lại đau như cắt. Lẽ ra cô không nên bỏ mặc hắn một mình như vậy, là cô quá vô tâm rồi sao?
Nhưng khi đó trong đầu cô chỉ toàn là thù hận, làm sao nghĩ được nhiều như vậy? Cho tới đêm hôm đó, chẳng phải cô đã nhẫn tâm tay ư?
Vân Vy gần như suy sụp, cô muốn khóc nhưng nước mắt không tài nào chảy xuống được. Giá như cô biết trước là hắn bị thương thì bây giờ cũng không xảy ra vụ việc đáng tiếc này.
Cô đau đớn thống khổ, khuôn mặt càng nhợt nhạt đi. Hứa Minh thấy cô không ổn thì lo lắng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Vân Vy không nói gì, cô chỉ lặng yên ngắm nhìn Cố Thừa Duật như người vô hồn. Lúc này cô chỉ muốn hắn tỉnh lại mà thôi. Chỉ cần hắn tỉnh lại, bảo cô làm gì cô cũng chịu.
...
Thông tin Cố Thừa Duật không rõ tung tích đã bị lan truyền ra ngoài, nội bộ Cố thị hỗn loạn, giá cổ phiếu không ngừng tụt. Hắc thị nhân cơ hội này thu mua cổ phiếu với số lượng lớn, chờ ngày thâu tóm Cố thị.
Một số cổ đông lớn vốn đã muốn lật đổ Cố Thừa Duật từ lâu, ngày càng nóng lòng muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị nhằm sa thải chức vụ chủ tịch của Cố Thừa Duật.
Mặc dù năng lực làm việc của Ôn Hằng và Vũ Luận không thể chê vào đâu được, nhưng tập đoàn không thể vắng chủ quá lâu. Biết tin mấy lão già cổ đông muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị để sa thải thiếu gia, cả hai vô cùng tức giận. Nhưng dù có tức giận đi chăng nữa, điều bọn họ lo lắng nhất vẫn chính là bệnh tình của Cố Thừa Duật. Mong rằng hắn sẽ sớm tỉnh lại, tới lúc đó mấy lão già kia có muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị cũng không được phép.
Nhưng ước vẫn chỉ là ước, đã tới ngày diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị. Vũ Luận và Ôn Hằng cũng lực bất tòng tâm khi Cố Thừa Duật vẫn chưa tỉnh. Đành phải xem mọi người bỏ phiếu thế nào, có bao nhiêu người thật lòng trung thành đây?
- Chết tiệt, mấy lão hồ ly ăn cháo đá bát.
Ôn Hằng tức giận chửi rủa, lúc này anh ta chỉ muốn đấm người cho hả dạ. Vũ Luận ngồi một bên, rút điếu thuốc ra hút rồi cười nhạt:
- Khi xưa thiếu gia quá nhân từ với bọn họ, không trực tiếp trừ khử. Bây giờ thời đến, bọn họ lập tức lật mặt. Hôm nay đành phải xem xem kết quả bỏ phiếu thế nào đã mới tính tiếp được.
- Nếu như thiếu gia bị sa thải, tôi sẽ là người xách dao đi giết Vương Hạo đầu tiên.
Vương Hạo, cổ đông lâu năm nhất của Vân thị. Khi sáp nhập Vân thị và Cố thị, ông ta luôn không cam tâm, rồi dụ dỗ mấy lão cổ đông khác của Cố thị cũng đang bất mãn về phe mình. Nhưng lúc đó Cố Thừa Duật không trực tiếp trừ khử bọn họ mà vẫn cho bọn họ cơ hội ở lại.
Tin tức Cố tổng của tập đoàn Cố thị mất tích được truyền ra, không cần nói cũng biết đó chắc chắn là tác phẩm của Vương Hạo và mấy lão cổ đông lâu năm của Cố thị. Tiếp theo đó tới ngày hôm nay mở cuộc họp hội đồng quản trị cũng do một tay Vương Hạo xúi giục.
Vũ Luận dùng ngón tay dập nát điếu thuốc, quay sang nhìn Ôn Hằng. Anh đập vai anh ta một cái:
- Tôi tán thành, tôi cũng tham gia.
Trước kia Vũ Luận chưa bao giờ nghĩ mình và Ôn Hằng có thể cùng nhau đứng ở một chỗ nói chuyện như lúc này, cả hai đối đầu với nhau như nước với lửa, lúc nào cũng nhăm nhe hạ gục đối phương.
Nhưng không biết từ khi nào, mâu thuẫn không còn nữa, cả hai lại trở nên thân thiết với nhau như vậy?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn mãi trung thành với thiếu gia của mình. Nếu như Cố Thừa Duật bị sa thải, cùng lắm là bọn họ cùng nhau nộp đơn thôi việc ở công ty.
Vài tiếng sau, cuộc họp cổ đông đã bắt đầu. Nhìn chung là tình huống rất gây bất lợi cho Cố Thừa Duật:
- Như mọi người đã biết, Cố tổng của chúng ta đã mất tích được mấy ngày nay, ngay cả thuộc hạ thân cận nhất là trợ lí Ôn và thư kí Vũ còn không rõ tung tích của Cố tổng. Mà một tập đoàn lớn mạnh như tập đoàn Cố thị không thể vắng chủ quá lâu được. Tình hình cổ phiếu tụt nghiêm trọng, e là không thể trụ nổi trong vòng một tháng tới. Cho nên hôm nay tôi đại diện cho tất cả cổ đông của chúng ta, mở cuộc họp để bỏ phiếu lại chức vụ chủ tịch tập đoàn, sa thải Cố tổng. Mọi người ý kiến thế nào?
Vương Hạo đứng lên nói, dẫn chứng và lí lẽ rất thuyết phục. Vũ Luận và Ôn Hằng chỉ nhìn nhau, cười nhạt.
Mấy lão cổ đông vô cùng đắc ý, lập tức hùa theo Vương Hạo. Vương Hạo đắc ý cười, sau đó tuyên bố:
- Vây bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu nhé. Trước tiên là bỏ phiếu sa thải Cố tổng.
Bầu không khí lập tức lắng xuống, ai ai cũng cắm cúi vào iPad của mình để bỏ phiếu. Có người thì do dự nhìn nhau, có người thì đắc ý, cũng có một số luôn trung thành với Cố Thừa Duật. Nhưng đa phần lại dựa theo số đông, vài phút sau đã có kết quả hiển thị lên màn hình.
- Đã có kết quả bỏ phiếu rồi. Số phiếu đồng ý sa thải chiếm 70%, vậy tôi tuyên bố chức vụ của Cố tổng bị bãi bỏ.
Kết quả này Vũ Luận không mấy bất ngờ, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí đề phòng cho trường hợp xấu nhất rồi. Khẩu súng trong túi trong của áo vest cũng được giấu cẩn thận.
Khác với vẻ điềm tĩnh của Vũ Luận, Ôn Hằng có vẻ kích động bật dậy:
- Tôi không đồng ý. Dẫu sao Cố tổng cũng đã dẫn dắt tập đoàn chúng ta đi lên tới ngày hôm nay, các người không thể lật mặt như thế được. Các người đã quên năm 18 tuổi Cố tổng ngồi lên chức vụ chủ tịch, đưa tập đoàn đang đứng trên bờ vực phá sản quay trở lại thế nào rồi sao?
Ôn Hằng nói xong câu này thì mọi người lại nhìn nhau, nhưng một cổ đông theo phe Vương Hạo nhanh chóng phản bác lại:
- Cố tổng quả là một người rất có năng lực. Nhưng hiện nay cái chúng tôi cần là một người lãnh đạo. Cố tổng không rõ tung tích, tập đoàn đứng trên bờ vực phá sản cậu không thấy à?
Vũ Luận nhíu mày, liếc nhìn Ôn Hằng một cái:
- Ngồi xuống đi!
Ôn Hằng đành phải nuốt hết cục tức vào trong, bực bội ngồi xuống. Vương Hạo nhếch mép cười khẩy, ông ta lại tiếp tục nói:
- Bây giờ tôi tuyên bố cổ đông nắm số phần trăm cổ phần nhiều nhất trong tay sẽ trở thành chủ tịch mới của chúng ta, mọi người cùng nhìn lên màn hình để theo dõi nhé.
Trên màn hình lập tức hiện kết quả, người có số cổ phần cao nhất là một cái tên khiến cho ai ai cũng sửng sốt. Cánh cửa phòng họp lập tức mở ra, bước vào chính là tân chủ tịch của Cố thị.
Vương Hạo liền cất giọng nghênh đón:
- Đây chính là tổng tài mới của chúng ta, Hắc tổng!
Hắc Sát bước vào trước bao ánh mắt kinh ngạc của tất cả cổ đông. Cố thị và Hắc thị đối đầu nhau ai cũng biết, giờ đây Vương Hạo lại cấu kết với kẻ thù, đưa Hắc Sát vào Cố thị.
Lúc mọi người bỏ phiếu sa thải Cố Thừa Duật chỉ mong có thể giữ được miếng cơm manh áo của bản thân, thật không nghĩ chủ tịch mới sẽ là chủ tịch của tập đoàn đối đầu với Cố thị.
Hắc Sát nở nụ cười nhìn lướt qua tất cả:
- Xin chào, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hắc Sát. Ở đây có ai không phục thì có thể tự động rời khỏi công ty, tôi không ép ai cả.
Tất cả nhìn nhau rồi lắc đầu, không ai dám phản đối gì. Công việc cũng như mạng sống, mất đi công việc thì cuộc sống sau này sẽ như thế nào chứ?
Ôn Hằng và Vũ Luận cũng sắp mất bình tĩnh, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi cho tới phút cuối. Hắc Sát chỉ nhìn liếc qua bọn họ, biết bọn họ không phục nhưng vẫn nở nụ cười giả tạo.
Vương Hạo tiếp tục nói:
- Không ai phản đối, vậy tôi tuyên bố Hắc tổng chính thức là chủ tịch tập đoàn Cố thị...
- Tôi phản đối!
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, một giọng nói vang lên khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, hướng mắt về phía cửa.