Lưu Chấn Khang suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, vội vàng ôm lấy Trần Quân Mai, an ủi một hồi.
Mà trong lòng Trần Quân Mai, thật sự hận không thể đem tro cốt của Cố Thanh Chi hóa thành tro bụi.
Mấy ngày nay Cố Uyên mỗi ngày đều tới công viên tưởng niệm nhà họ Lưu, tới thăm mẹ.
“Mẹ, mẹ thích nơi này sao?” Khi còn sống, bệnh tật hành hạ, phải sống cuộc sống lang thang, phiêu bạt, Cố Uyên không hề muốn để mẹ sau khi qua đời, vẫn không được bình yên.
Ở bên mẹ trò chuyện một ngày, Cố Uyên đến trước phần mộ của ông nội, gia đình của Cố Thanh Chi- mẹ cô vốn chỉ là một gia đình bình thường, dòng dõi Nho học, thời điểm gả cho Lưu Chấn Khang, công ty của Lưu Chấn Khang đã bắt đầu khởi sắc. Lúc nhỏ, chỉ có ông nội và bà nội đối tốt với cô, nhưng chưa qua mấy năm, ông nội, bà nội không có ở đây, Lưu Chấn Khang mới dám đem Trần Quân Mai dẫn về nhà.
Gió lạnh thổi qua, nhánh cây dao động, phát ra âm thanh xào xạc.
Cố Uyên đi ra khỏi công viên tưởng niệm, khoảng 170 tỷ, cô thật sư không biết phải làm như thế nào.
Hơn nữa, dựa theo tính cách tham lam của Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai, có lần đầu thì sẽ có lần hai, lần này là khoảng 170 tỷ, thì lần sau là bao nhiêu chứ ?
Trong mối quan hệ giữa cô và Tô Ngọc Kỳ, chính mình giống như chiếc giày rách.
Cố Uyên không biết nên làm cái gì.
Cô nhớ tới Trần Quân Mai lần trước uy hiếp mình, bắt cô thay thế Lưu Thanh Vũ gả cho Tô Ngọc Kỳ, Trần Quân Mai chuyện gì cũng có thể làm được, nếu mình thật sự không mượn được tiền, Trần Quân Mai thật sự sẽ phá hủy phần mộ của mẹ, mặc dù đồng ý đem phần mộ của mẹ rời đến công viên tưởng niệm nhà họ Lưu, nhưng như vậy càng dễ dàng hơn cho Trần Quân Mai thao túng mọi thứ.
Suy nghĩ một chút, Cố Uyên cảm thấy mình rất không có bản lĩnh, mẹ cũng ra đi rồi, mà cô lại không có cách nào bảo vệ được phần mộ của mẹ, còn phải khiến mẹ sau khi qua đời bị người ta quấy rầy, không cách nào yên nghỉ.
Buổi sáng ngày thứ hai.
Cố Uyên vẫn đang ảo não vì chuyện tiền nong, Tô Vân Thư đến tìm cô, cùng đi Đồng Uyển.
Lần này, Trần Thiệu không đến.
Tô Vân Thư rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với lần trước, hai người trò chuyện suốt quãng đường đi, Cố Uyên dễ dàng nhìn ra, giữa Tô Vân Thư và Trần Thiệu tồn tại một vài vấn đề.
Tài xế đi đỗ xe, bảo Cố Uyên và Tô Vân Thư khi nào về thì gọi cho ông ta, ông ta tới cửa đón.