Cố Nhã Thiển nhìn vào miếng gạc trên cổ tay và đầu gối của cô. Thực ra, cô thực sự chỉ bị trầy xước một chút, nhưng băng bó lại trông có chút đáng sợ.
Vết máu lớn trên chiếc váy hồng của người con gái trông thật đáng sợ. Thêm vào đó là khóe mắt cô đẫm nước mắt, nhưng những vết máu này không phải của cô. Sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ trông tốt hơn. Anh cúi đầu ho vài tiếng: “Cô Nhã Thiển đến đây có việc gì không? ”
Cố Nhã Thiển khẽ cắn môi, cô không biết mở miệng nói thế nào. Đây dường như là cách duy nhất để cứu Lee rồi. Cô không thể đứng trơ mắt nhìn Lee chết mà không cứu, nhưng …
Cô nhìn vào đôi môi tái nhợt vì mất nhiều máu của người đàn ông. Khuôn mặt điển trai có cảm giác mệt mỏi và yếu đuối, cô mím môi: “Tô Ngọc Kỳ, anh có thể…có thể… cứu Lee được không, anh ấy hiện đang ở trong phòng phẫu thuật. Anh ấy có chung chóm máu với anh…Tôi … ”
Cố Nhã Thiển vặn vẹo ngón tay.
Cô biết rằng yêu cầu này quá vô lý và lố bịch đối với Tô Ngọc Kỳ. Anh vốn đã mất quá nhiều máu, thậm chí môi của anh đã rất nhợt nhạt rôi, mà cô lại mong anh hiến máu để cứu người khác.
Nói xong, Cố Nhã Thiển luôn miệng xin lỗi.
Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thờ ơ, hai tai cẩn thận lắng nghe những gì cô vừa nói. Vài giây sau đó cười một cái, ho vài lần, giọng nói nhỏ nhẹ bình tĩnh và hơi mỉa mai: “Có phải cô Nhã Thiển muốn tôi dùng máu của mình để cứu tình địch của mình phải không?”
“Tôi xin lỗi…” Cố Nhã Thiển bối rối, cô lo lắng cho Lee, vì vậy không chú ý đến nửa câu sau của người đàn ông.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Nghe thấy câu từ chối của Tô Ngọc Kỳ, trong lòng Cố Nhã Thiển cảm thấy có cảm giác thoải mái hơn.
“Tôi… tôi vẫn còn việc phải làm, tôi đi trước đây.” Cố Nhã Thiển nói xong, liền nhanh chóng bước về phía cửa, ngón tay nắm chặt tay nắm cửa.
Cô biết, có lẽ chỉ có Tô Ngọc Kỳ mới có thể cứu Lee, nhưng làm như vậy thì quá ích kỷ. Cô không làm được.
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng Cố Nhã Thiển, hai tay chầm chậm nắm chặt, giọng rất khẽ khàng, vì vậy không thể nghe thấy sự run rẩy trong đó: “Nhã Thiển, em định rời đi như thế này sao? Nếu muốn cứu vị hôn phu tương lai của mình, thì hãy cầu xin anh đi, làm như thế, nhỡ đâu anh sẽ đồng ý.”
Lưng Cố Nhã Thiển cứng đờ, cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cố Nhã Thiển không còn cảm giác áp lực đang đè nặng nữa. Nếu lúc này Tô Ngọc Kỳ khỏe mạnh, không bị thương bởi vụ nổ, cô chắc chắn sẽ cầu xin anh hiến máu để cứu Lee, nhưng…
Khuôn mặt tái nhợt và yếu đuối của Tô Ngọc Kỳ hiện lên trong tâm trí cô. Cô đưa tay từ từ để lên ngực, có một cảm giác khó chịu ở đây.
*
Bên trong phòng bệnh.
Mười phút sau, vệ sĩ bước vào nói với Tô Ngọc Kỳ: “Cô Cố bị cướp. Cậu La đã cứu cô ấy và bị thương, vết thương rất nặng, mất quá nhiều máu, hiện đang cấp cứu. Không có nhóm máu tương ứng trong bệnh viện. Mà ngài… cùng nhóm máu với cậu La…”
Đôi mắt của người đàn ông lãnh đạm, anh từ từ nhắm mắt lại.
*
Bên ngoài phòng mổ.
Cố Nhã Thiển loạng choạng đi tới, Ôn Sâm cau mày bước đến đỡ lấy cô: “Cô chủ, cô vừa đi đâu vậy?”
Cố Nhã Thiển đi đến trước mặt Cô Giác: “Anh cả, Lee thế nào rồi, huyết tương đã được chuyển đến từ các bệnh viện khác chưa?”
Cô Giác trông sắc mặt rất nặng nề: “Nhã Thiển, bình tĩnh nhé.”
Cố Nhã Thiển đang ngồi trên ghế nghỉ, cô nắm chặt các ngón tay, nhìn vào ánh đèn vẫn đang sáng trong phòng phẫu thuật, nỗi sợ hãi trong lòng cô bắt đầu lan tỏa một cách vô tận, vang vọng trong tâm trí cô là hình ảnh Lee giữ cô trong lòng.
Con dao đó đâm vào cơ thể anh.
Rất nhiều máu.
Tất cả đều là máu.
Nhuộm vào áo thành màu đỏ rực.
Trên tay cô cũng toàn là máu.
Do cô không tốt, trong túi chỉ là những thứ rất tầm thường, bị cướp mất thì coi như mất luôn, nếu lúc ấy cô đuổi kịp Lee, có lẽ Lee sẽ không sao.
“Đủ rồi, Nhã Thiển.” Cô Giác nhìn vào mí mắt hạ thấp của Cố Nhã Thiển, giọt nước mắt rơi đầy. Anh biết lúc này cô đang đổ lỗi cho chính mình: “Mọi thứ không liên quan gì đến em. Sau khi bị giật mất túi, muốn đuổi theo là một phản ứng bình thường, đấy là còn không nói đến việc chân em bị thương. Cho dù là khi em không bị thương không tổn hại gì, thì em vẫn không bắt kịp tốc độ của hai người đàn ông trưởng thành. Cố Nhã Thiển, em hãy bình tĩnh lại cho anh!”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đối với Cố Nhã Thiển mà nói, nó giống như một lá bài sinh tử. Cố Giác đã gọi liên tiếp rất nhiều cuộc điện thoại, không phải là anh không có cách nào khác, mà do chẳng ai có thể dự đoán được điều này.
Mỗi gia đình sẽ lưu trữ trong bệnh viện tư nhân cho các nhu cầu khẩn cấp của mình. Nhóm máu của các gia đình lớn đã sớm được chuẩn bị trong bệnh viện. Nhóm máu tương ứng có đủ lượng máu dự trữ, nhưng La Thần Dương xảy ra tai nạn quá đường đột, vả lại máu AB rất hiếm. Mà… anh lại không thường xuyên ở đây.
Với lại thời gian trước, xảy ra một vụ nổ trong khách sạn, bệnh viện đã quá đông bệnh nhân rồi.
Cố Nhã Thiển nhìn những ngón tay của mình.
Trắng nõn.
Nhưng cách đây không lâu, toàn là máu của Lee.
Cô cũng muốn bình tĩnh lại, nhưng cô sợ.
Một y tá đẩy tủ lạnh lưu trữ máu, vội vã chạy lại: “Ông Cố, cô Cố, có người đã hiến máu rồi.”
Sắc mặt nghiêm trọng của Cố Giác giảm bớt rất nhiều, ngay lập tức cho y tá vào.
Trái tim Cố Nhã Thiển nới lỏng ra một chút, Cô Giác bước tới chạm vào tóc cô. “Được rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Một giờ sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lee bị đẩy ra và gửi đến phòng chăm sóc đặc biệt. Trái tim căng thẳng của Cố Nhã Thiển hoàn toàn thả lỏng.
Cô Giác dặn dò Ôn Sâm đưa Cố Nhã Thiển trở về để thay quần áo. Cố Nhã Thiển nhìn vết máu trên váy của mình, liền gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!