Tống Hân cũng biết, lúc dì và Lưu Chấn Khang ly hôn đã dẫn Nhã Thiển rời đi, Nhã Thiển không có cuộc sống tốt đẹp, Lưu Chấn Khang kia vì oán hận chuyện năm đó với dì mà đối xử không tốt với Nhã Thiển, nếu không thì tại sao có thể tùy tiện để Nhã Thiển thay con gái ông ta gả vào nhà họ Tô chứ?
“Nhưng…” Tống Hân trầm ngâm mở miệng: “Nhã Thiển thích anh Tô đó…”
Có điều Tống Hân lại cười ngay: “Nhưng em ấy rất mệt mỏi, không thể tiếp tục kiên trì nữa, nếu không thì Nhã Thiển sẽ không rời khỏi Thành phố Hải Châu, cũng sẽ không xảy ra tai nạn.”
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve da mặt Tống Hân, giống như đang quyến luyến, ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói khàn khàn lại lười biếng: “Chuyện của Nhã Thiển, quyền chủ động nằm trong tay con bé, em đừng can thiệp vào, dù sao con bé cũng là cục cưng nhà họ Cố, sao có thể để cho người khác tùy ý bắt nạt chứ?”
Giọng nói khàn khàn lại lười biếng nhưng mang theo vẻ kiên định, chắc chắn: “Em đúng là không nhìn ra, người nhà họ Cố cũng có lúc ngang ngược như thế, không phải mọi người luôn nói anh dịu dàng như ngọc sao?”
“Thật ra… còn nói một điều nữa?” Cố Giác luồn ngón tay vào tóc cô vuốt ve, rồi luồn cả bàn tay, giọng nói càng đè thấp hơn: “Họ nói rằng anh là một người què nhưng trên giường lại hung hăng mạnh mẽ hơn người bình thường, không biết Hân cảm thấy thế nào?”
“Anh chẳng đứng đắn gì cả.”
*
Hôm nay Cố Nhã Thiển chuẩn bị cùng Lee đi tới nhà máy rượu nhà họ La, kéo Tống Hân tới phòng ngủ, đổi hơn mười bộ đồ rồi: “Chị dâu, chị xem em mặc bộ này đẹp không?”
“Chị cảm thấy…” Tống Hân nhìn cô ấy, Cố Nhã Thiển có nước da trắng, mái tóc dài chấm vai xoăn sóng màu nâu hạt dẻ, cô ngẫm nghĩ một lát rồi cầm một chiếc váy dài qua gối màu trắng lên, chất vải mềm mại, bồng bềnh: “Bộ này đi, bộ này rất đẹp!”
“Bộ này sẽ tôn lên nước da của em.”
“Vâng, vậy em sẽ mặc bộ này.” Cố Nhã Thiển xoay một vòng trước gương, cô cũng cảm thấy rất hài lòng, chuông điện thoại reo, cô nghĩ là Lee gọi tới, cho nên không nhìn màn hình điện thoại đã trực tiếp bấm nghe: “Anh tới nhanh vậy sao? Đợi em một lát, em xong ngay đây.”
Tắt điện thoại, cô vội vàng cầm túi xách, sửa sang lại mình.
Tống Hân thấy dáng vẻ nôn nóng của cô thì cười: “Để anh La kia đợi một lát đi, em đừng vội vàng đi gặp anh ta quá.”
Cố Nhã Thiển mỉm cười nhìn Tống Hân: “Em đâu có.” Cô bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng sách, Cố Giác đang dạy Dạ Lê tập viết, cô đi tới hôn lên mặt Dạ Lê: “Mẹ phải đi ra ngoài, sẽ về trễ một chút, Dạ Lê phải ngoan đó.”
Cố Nhã Thiển nói xong, Dạ Lê gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi đi.”
Nói xong cậu bé lại tiếp tục cúi đầu tập viết.
Cố Nhã Thiển: “…” Con trai cô quá ngoan, quá hiểu chuyện, để cô ra ngoài đi chơi, cô thật sự cảm thấy có lỗi với thằng bé!
Cố Giác cười: “Được rồi, em đi chơi đi.”
Nói thật Cố Giác chỉ có thể cảm thán gen của Tô Ngọc Kỳ trội quá, lúc nhỏ rõ ràng Dạ Lê là một đứa bé rất quấn người, lại mắc bệnh sạch sẽ, bây giờ lớn lên lại lạnh lùng như một tảng băng vậy.
Ngày trước, cứ vài ngày là thằng bé lại đòi mẹ một lần, giờ có mẹ ở cạnh rồi thì lại lạnh lùng, nhưng chỉ cần không được gặp Cố Nhã Thiển một ngày, thằng bé chắc chắn sẽ bỏ ăn để tìm mẹ, từ nhỏ đã có cảm giác bá đạo như vậy, không giống là gen của nhà họ Cố.
*
Một chiếc Rolls-Royce đậu trước cổng biệt thự nhà họ Cố.
Lúc Cố Nhã Thiển đi tới, tài xế bước xuống mở cửa xe, cung kính cúi đầu chào cô: “Cô Cố, mời lên xe.”
Lúc trước Cố Nhã Thiển đã gặp tài xế của Lee rồi, bây giờ nhìn thấy tài xế trông lạ mặt này cô khẽ nhíu mày, đợi đến khi cô bước vào xe, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa với mùi nước hoa nam cao cấp ập vào mũi cô.
Tim cô thắt lại.
Cô nhớ rất rõ hơi thở này.
Là của người đàn ông xấu xa kia.
Ngẩng đầu, Cố Nhã Thiển mắt mở trừng trừng, nhìn khuôn mặt Tô Ngọc Kỳ, chỉ một giây, trong đầu cô đã nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Anh túm cổ tay cô.
Cố Nhã Thiển nhìn anh lần nữa: “Tô Ngọc Kỳ, anh muốn làm gì?” Cô khẽ ho hai tiếng: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Khóe miệng anh cong lên khi nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô, lúc trước cô ít khi trang điểm, mặt mộc rất ngây thơ, tươi tắn, bây giờ trông càng xinh đẹp đến chói mắt, ánh mắt cũng sắc sảo hơn, không còn vẻ khúm núm như trước. Tô Ngọc Kỳ mỉm cười, ôm eo kéo cô xuống cạnh anh rồi nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!