Là Lưu Thanh Vũ!
Đến khi Cố Uyên đẩy ra cửa phòng đi ra, người vừa mới nói chuyện đã đi rồi, thế nhưng Cố Uyên. . . Cố Uyên có thể khẳng định, người vừa rồi chính là Lưu Thanh Vũ.
Lưu Thanh Vũ đã trở về?
Một bữa cơm, Cố Uyên không có có tâm tư ăn, chỉ ăn vài miếng, Khả Di cũng đã nhìn ra quan tâm hỏi cô: “Làm sao vậy, có phải đồ không ngon không, hay chúng ta đổi quán khác.”
“Ăn rất ngon.” Cố Uyên thu suy nghĩ lại, ăn vài miếng cơm, cô cười cười: “Mình không sao, chỉ là suy nghĩ vài thứ thôi.”
Khả Di trông thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt: “Thực sự không có chuyện gì sao?”
Cố Uyên lắc đầu.
Khả Di mặc dù là bạn cô nhưng liên quan tới thân phận mình, cô cũng không nhiều lời, nội tâm của cô thở dài một tiếng, luôn cảm thấy, Lưu Thanh Vũ đột nhiên trở về, nhất định là có chuyện.
Trần Quân Mai nhất định là đang tính toán gì đó.
…
Tô Ngọc Kỳ tối nay có một tiệc rượu, có thư mời, nhiều doanh nhân ở Hải Châu cũng đi.
Tô Ngọc Kỳ ánh mắt thờ ơ, nhìn Hạ Cường Nam ngồi đối diện, Hạ Cường Nam cười cười mở miệng: “Tô Tổng, lại trùng hợp rồi.”
Việc phê duyệt dự án ở Trăn Hồ đã xong, công tác đều chứng thực xong rồi, quyền lợi phủ đầu, bên trong hộp là bạn trên bàn rượu cũng chỉ là kẻ thù thôi.
Nhưng chân chính muốn tranh chỉ có Tô, Hạ, La, Đào bốn gia tộc này thôi, còn lại mấy ông khác cũng chỉ làm nền, uống chút rượu, trao đổi một chút cảm tình.
Dù sao, nói về thực lực, trong bốn nhà này chọn một nhà đều ổn, lấy trứng chọi đá, ai lại làm chứ?
Mà Đào gia là gần nhất bởi vì chuyện con trai nhà họ Đào bị thương, ngầm thừa nhận là từ bỏ. Nhà họ La cũng chỉ mới nổi, dù thực lực cũng được, nhưng trước kia thua lỗ không ít. Cạnh tranh lần này, rất rõ ràng, chỉ có nhà họ Tô và Hạ thôi.
Có điều nhà họ Hạ. . . Bất luận phương diện nào, cũng không thể so sánh với nhà họ Tô sản nghiệp đứng đầu Hải Châu. Thế mà lần này, lại mời hai nhà đến đây.
Rõ ràng là hạng mục Hồ Trăn, hai ngày đấu thầu ai thắng ai thua còn chưa biết.
Bí thư mới nhậm chức, thoạt nhìn không hề đơn giản như ngoài mặt.
Tô Ngọc Kỳ buổi tối uống rất nhiều rượu, lúc từ ghế đi đi ra có người đỡ đi ra, gần như không nhìn thấy đường nữa. Lên xe, tâm tư đã sớm rối loạn, tài xế hỏi anh đi đâu, anh trả lời theo bản năng: “Biệt thự Ngân Phong.”
Anh muốn hỏi người kia, vì sao. . Tại sao muốn làm như vậy, tính toán sau lưng anh, vì tiền sao?
Anh có thể cho cô nhiều tiền hơn, chỉ là tâm tư của cô tại sao lại độc ác như vậy.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa biệt thự Ngân Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!