Ngồi ở bên cạnh Sở Vận còn có một cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, Cố Uyên nhìn lướt qua cô gái một lát, khí thế rất mạnh, giống như là cái loại. . . khí thế của hính cung Hoàng hậu, nếu như là bình thường, cô sẽ không chú ý tới, chỉ biết cảm thán một chút thôi, nhưng hôm qua cô mới xem qua video kia, cho nên liếc mắt một cái lập tức nhận ra cô gái đeo kính râm này.
“Tiêu Tuyết?”
Tiêu Tuyết tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo đẹp đẽ có một không hai, cô ta nhìn Lưu Thanh Vũ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Cô Tô, xin chào.”
Sở Vận nhìn Cố Uyên: “Thanh Vũ, cậu ngồi đi.”
Cô ta sắp xếp lại lời nói, không biết nên mở miệng nói chuyện này với Lưu Thanh Vũ thế nào, Tiêu Tuyết đã mở miệng nói: “Cô Tô, tôi là Tiêu Tuyết, chúng ta là bạn học cấp hai, tôi cũng không muốn làm phiền cô, nhưng Sở Vận cứ bắt tôi đến đây, chuyện này vốn không có liên quan tới cô, tôi cũng không muốn nhờ cô giúp tôi, chỉ muốn nói với cô thôi.”
Tiêu Tuyết nói tới đây, ngừng lại uống một ngụm cà phê, Sở Vận ở một bên kéo ống tay áo của cô ta: “Tiểu Tuyết.”
Tiêu Tuyết nâng khuôn mặt lạnh lẽo kiêu ngạo lên, mắt đẹp mang theo khinh thường: “Cái đóa hoa sen trắng* Tống Ánh San kia hãm hại tôi, nhìn cô yếu đuối như vậy có lẽ cô cũng từng bị Tống Ánh San hãm hại đúng không, người phụ nữ kia cũng chỉ có thể diễn một vở kịch nhỏ như vậy mà thôi, cô là mợ Tô, Tô Ngọc Kỳ là chồng của cô, trong lòng cô ta ghen tị với cô đến nghiến răng nghiến lợi, cô phải giữ chặt người đàn ông Tô Ngọc Kỳ kia, cho cô ta ghen tỵ đến chết đi!”
*Hoa sen trắng: dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Cố Uyên: “. . . .”
Cô thật sự không ngờ Tiêu Tuyết lại thẳng thắn như vậy….
Sở Vận ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Tuyết.” Cô ta nhìn Cố Uyên: “Thanh Vũ, Tiểu Tuyết là như vậy đấy. . . Cậu không cần để trong lòng.”
Cố Uyên lại cảm thấy Tiêu Tuyết này rất thú vị, rất cởi mở thẳng thắn.
“Hôm nay các cậu tìm tôi đến đây, là có chuyện gì vậy?” Thật ra Cố Uyên cũng lờ mờ đoán được Sở Vận kêu cô đến đây là muốn nhờ cô giúp Tiêu Tuyết.
Xem ra, Sở Vận và Tiêu Tuyết là bạn tốt.
Sở Vận muốn mở miệng, đã bị Tiêu Tuyết cướp lời: “Không có gì cả, uống cà phê một chút, lát nữa chúng ta đi dạo phố.”
Cố Uyên: “. . . . .”
Sở Vận: “. . . . .” Cậu có thể đừng sỹ diện như vậy không.
Đi ra từ quán cà phê, Tiêu Tuyết nói muốn đi dạo phố, đương nhiên Sở Vận không có ý kiến, Cố Uyên thấy hai người đều đang nhìn mình, nghĩ một chút thấy mình cũng không bận chuyện gì, gật đầu nói được.
Cả buổi sáng.
Tiêu Tuyết liên tục quẹt thẻ, theo cách nói của Tiêu Tuyết chính là: “Tiêu tiền khiến người ta vui vẻ, lúc không vui phải tiêu tiền, mua mua mua. ! !”
Tiêu Tuyết con người này, không giống người trong giới giải trí một chút nào, tính tình nóng nảy, tính cách ngay thẳng, cả buổi sáng sau khi thân thiết với Cố Uyên bèn bắt đầu lôi kéo cô không nói hai lời đi dạo cả khu quần áo nữ.
“Tôi nói cho cô nghe, đàn ông thì là cái gì chứ, Tô Ngọc Kỳ kia mắt bị trét phân chó mới vừa ý đồ khốn Tống Ánh San đó, cái loại hoa sen trắng này tôi không thèm liếc mắt một cái nữa, đôi mắt như hai hạt đậu xanh, vừa diễn đã NG, khắp nơi tìm đạo diễn khóc thút thít, loại diễn xuất nát như cặn bã thế này cũng là lần đầu tiên bà đây nhìn thấy, còn dám giở trò sau lưng tôi, nhiều tài khoản mạng ảo như vậy toàn một màu chia sẻ kêu tôi cút khỏi giới giải trí, bà đây sẽ không cút, bộ này không có bà đây thì còn có bộ khác.
“Mẹ nó, nếu cho tôi nhìn thấy cô ta lần nữa, tôi sẽ xé nát mặt cô ta!”
Tiêu Tuyết cực kỳ tức giận, nhớ tới Tống Ánh San lại tức.