CHƯƠNG 565: GIÀNH GIẬT NHAU.
Mất một lúc lâu bà mới phản ứng lại nhìn chiếc trâm cài.
Một chiếc trâm ngọc lục bảo cắt kim loại rất tốt, hơn hẳn thiết kế vậy mà????
Chất liệu này???
240 tỷ???
Bà nhìn Kiều Hi Vũ, dường như đang đè nén giọng nói của mình: “Hi Vũ…bao nhiêu tiền?”
Kiều Hi Vũ thật sự rất muốn khóc, lùi về sau một bước.
Tạ Tiểu Quân vẫn nghĩ rằng Đào Y Y nói sai, không phải là 240 tỷ, mà là 24 tỷ?
Tự mình nghe nhầm.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ muốn khóc lùi về sau một bước của Kiều Hi Vũ, liền cảm thấy mơ hồ?
Cô con gái của bà ta thật sự bỏ ra 240 tỷ để mua một đồ vật như vậy??
Đừng nói 240 tỷ, 24 tỷ là mức giá bà ta có thể chấp nhận được cho một viên đá quý!
Trong ngực Tạ Tiểu Quân có một ngọn lửa đang bùng cháy!
Nếu không phải là Đào Y Y và Mộc Như Phương vẫn còn ở đây, bà ta thật sự muốn….
“Mẹ….” Kiều Hi Vũ run rẩy khóc nức nở: “Mẹ, không phải là mẹ nói, con thích là được sao? Giá cả….”
Quản gia cũng bị sốc, 240 tỷ?
Bà ta cũng đã làm việc trong nhà họ Kiều một thời gian dài, cũng biết về đồ trang sức, giá của chiếc trâm này không quá 3 tỷ, bán đấu giá có thể nhân đôi với giá trên trời, cái này sao có thể trả lại….
240 tỷ?
Bà ta cũng cảm thấy có phải mình nghe nhầm?
Nhìn Kiều Hi Vũ, quản gia cũng cảm thấy Kiều Hi Vũ có chút điên rồ rồi?
Nếu là một người bình thường, ai sẽ bỏ ra 240 tỷ để mua cái này?
Tạ Tiểu Quân muốn nổi giận, ngọn lửa đã dâng lên đến cổ họng rồi, nhưng nghĩ đến trong nhà vẫn còn hai vị khách, chịu đựng phải chịu đựng, những cũng không thể cười được.
Mộc Như Phương biết, lúc này, bọn họ không tiện ở lại đây, cô liền khều ngón tay của Đào Y Y, Đào Y Y tận dụng thời cơ nói: “Dì Quân, cháu và Như Phương xin phép về trước, hôm khác sẽ đến thăm dì.”
Tạ Tiểu Quân gật đầu, trong cơn tức giận khó khăn lên tiếng: “Quản gia, tiễn khách.”
Lúc Đào Y Y và Mộc Như Phương đi qua Kiều Hi Vũ, Đào Y Y nói: “Hi Vũ hôm khác liên lạc nhé, chúng ta sẽ cùng đi ra ngoài ăn cơm.”
Kiều Hi Vũ quả thật muốn nhìn Đào Y Y biến thành cái sàng luôn!
Hai người vừa rời đi.
Tạ Tiểu Quân không kiềm chế nữa: “Con, đồ ngốc này, đầu con bị hỏng hay là bị hồ đồ rồi, 240 tỷ là 240 tỷ đấy, con dùng để mua cái đồ này sao? Sao ta lại sinh ra một đứa vô dụng như con chứ!”
Chiếc trâm “bang” một tiếng rơi xuống đất.
Tạ Tiểu Quân che ngực, bà ta thực sự….
Thật sự bị tức chết mà.
Kiều Hi Vũ liền bật khóc thành tiếng: “Con cũng không muốn mua…con không muốn đầu giá….” Cô ta vừa khóc vừa nói: “Đều là do Đào Y Y, đều là tại cô ta! Là cô ta muốn đấu giá con liền đấu giá theo cô ta, sau khi tăng giá cô ta đột nhiên không đấu giá nữa, con cũng không muốn mà, là do cô ta đột nhiên không muốn đấu giá nữa….”
Tạ Tiểu Quân không nghe còn tốt, nghe thấy điều này, trực tiếp muốn nôn ra máu.
Cái gì?
Con gái của mình sao lại ngốc như vậy chứ?
Bà ta bước tới, dúi vào đầu Kiều Hi Vũ: “Con ngu xuẩn như vậy còn có lý sao? Cô ta muốn đấu giá thì để cho cô ta đấu giá, ai bảo con đấu giá theo cô ta làm gì? Mọi người muốn mua đồ, con theo còn trách cô ta đột nhiên thu tay lại, nếu như mẹ là cô ta cũng sẽ giáo huấn con như vậy, con nói thử xem sao con lại không động não chứ? 240 tỷ đó, sao con không làm mẹ tức chết đi! May là tất cả đều đeo mặt nạ, cái này nếu như lộ mặt, ta cũng sẽ bị mất mặt theo!”
Tại sao?
Nhà họ Kiều là một gia đình buôn bán châu báu lớn.
Con gái nhà họ Kiều lại mua một chiếc trâm bỏ đi với giá 240 tỷ, cái này nếu như truyền ra ngoài, mặt của Kiều thị cũng không còn nữa!
“Mẹ. Mẹ đừng tức giận, con…con không có cách nào nữa, đấu giá cũng đấu rồi con không thể không trả tiền.”
Tạ Tiểu Quân tức giận đến mức suýt nữa đột tử.
Đúng vậy, không thể không trả tiền, bà ta nhìn Kiều Hi Vũ: “Con cắn răng nuốt vào cũng phải trả tiền, nếu như để người khác biết con gái của nhà họ Kiều kinh doanh châu báu đấu giá xong không trả tiền, những người trong giới sẽ cười chết chúng ta!”
Bà ta lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Kiều Thừa Du.
Mấy tiếng trước, bà ta vừa cãi nhau với Kiều Thừa Du về chuyện con tiểu tam kia, lúc này, Kiều Thừa Du lại không nhận điện thoại!
Được lắm Kiều Thừa Du!
Ông cố ý đúng không!
Cố ý không nhận đúng không!
Hôm nay ngọn lửa này, cuối cùng cũng phải phát tiết ra!
Bà ta nói với quản gia: “Chuẩn bị xem, đi đến châu báu Kiều thị!”
Quản gia cũng phát cũng phát hiện ra sắc mặt của Tạ Tiểu Quân rất kém liền khuyên bảo: “Bà chủ, trước tiên bà cứ bình tĩnh lại đã.”
“Bình tĩnh?” Tạ Tiểu Quân lúc này tức giận đến mức mười chậu nước, ngay cả lính cứu hỏa đến cũng không dập tắt được ngọn lửa này.
Bà ta tự thấy bản thân mình đã đủ bình tĩnh, nếu không bà ta đã uống thuốc tự sát rồi!
Bà ta nhìn quản gia, giọng điệu càng nặng nề: “Bà cảm thấy tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh sao?”
Quản gia: “Bà chủ….” Cái này cũng được gọi là bình tĩnh sao…
Tạ Tiểu Quân: “Bà cảm thấy tôi đang rất kích động sao?”
“Bà chủ….” Quản gia thật sự muốn đánh vào miệng mình, bà chủ đã tức giận như vậy, bà ta không nên hỏi nhiều.
Tạ Tiểu Quân nhìn Kiều Hi Vũ đang ngồi trên mặt đất, chỉ vào cô ta, tức giận hít sâu hai lần nói: “Con, mau đứng dậy đi, hãy suy nghĩ cẩn thận những chuyện đã làm cho ta, tiền tiêu vặt tháng này con cũng đừng mong nữa, cũng không được đi ra ngoài dạo phố mua quần áo, ái gì cũng không có, đi lên tầng, không được phép rời khỏi biệt thự này!”
Kiều Hi Vũ khóc nức nở, quản gia liếc nhìn cô ta.
Không thể không nói, lần này cô chủ thật sự….
Quá ngu xuẩn rồi.
Đúng là….chuyện một con lợn cũng sẽ không bao giờ làm nhưng cô chủ đã làm….
Cũng khó trách, bà chủ lại tức giận như vậy!
Quản gia kêu một dì đi cùng cô chủ lên tầng: “Cô chủ, bà chủ vẫn còn đang tức giận, mấy ngày này cô cứ suy nghĩ thật kỹ những chuyện mà mình đã làm đi.”
Dù sao cũng là ruột thịt, 240 tỷ thì thế nào, cũng không thể đánh.
Bên kia.
Tài xế lái một đường đưa Tạ Tiểu Quân đến châu báu Kiều thị.
Bà ta đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi đến cửa văn phòng, thư ký đứng ở cửa nhìn bà ta, ngạc nhiên nói: “Bà chủ, sao bà chủ lại đến đây?”
Sao bà ta lại đến đây?
Tạ Tiểu Quân nhìn cô thư ký: “Kiều Thừa Du đâu?”
“Tổng giám đốc Kiều đang họp?” Thư ký toát mồ hôi lạnh, tự giác báo cáo với bà ta, bà chủ này không thể coi thường.
Thư ký là một người phụ nữ 30 tuổi, ngoại hình bình thường, nhưng dáng người không tồi, Tạ Tiểu Quân liếc nhìn bộ ngực sừng sững của đối phương, lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy tôi ở đây đợi!”
“Bà chủ…bà…”
Tạ Tiểu Quân đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc, quả nhiên Kiều Thừa Du không có ở đây, chắc là đang họp, được rồi, bà ta đợi, bà ta ngồi trên ghế sofa, cô thư ký ở bên ngoài lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Vạn trợ lý bên cạnh Kiều Thừa Du: “Chị Tiểu Vạn, bà chủ đến, bây giờ đang ở văn phòng, trông có vẻ rất tức giận.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!