CHƯƠNG 561: RỜI ĐI
Tang Lạc thay váy xong đi ra, chiếc váy hồng trông rất đẹp, cô bé xoay một vòng: “Mẹ, mẹ thấy có đẹp không?”
“Đẹp lắm, bé gái nhà chúng ta thật xinh đẹp, mẹ đi nấu bữa tối cho con, con đi ra ngoài chơi trước đi.”
Tang Lạc cởi váy ra đổi quần áo mặc thường ngày, đi tìm Tống Tiểu Duy, Tống Tiểu Duy lo lắng về chuyện Trần Liệt Huy muốn bán Tang Lạc đi, lo lắng mỗi ngày, cô nhóc chỉ có một người bạn là Tang Lạc, không muốn Tang Lạc rời đi.
Nhưng Tang Lạc vẫn buồn bã.
Hai đứa trẻ đi tới dưới gốc cây đa lớn ở đầu làng chơi, còn có vài đứa trẻ khác, Tang Lạc ngồi trên tảng đá, cô bé nhìn Tống Tiểu Duy, cô bé nói: “Tiểu Duy, chúng ta là bạn đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Tiểu Duy gật đầu không chút do dự.
“Tiểu Duy, đề bài toán rất đơn giản, mỗi ngày đi học cậu nghiêm túc nghe giảng thì sẽ hiểu, nếu không hiểu thì đi hỏi Trần Gia Thụ, bạn ấy rất giỏi toán, hơn nữa nhà cậu gần nhà cậu ấy, rất thuận tiện.”
Thành tích môn toán của Tống Tiểu Duy rất kém.
Đó là bởi vì lúc cô nhóc đi học luôn mất tập trung, không nghe giảng.
Đề bài rất đơn giản, nghe giảng thì sẽ hiểu.
Mỗi lần lúc tan học buổi chiều hai đứa đều ngồi chỗ con sử tử đá trước nhà Tống Tiểu Duy, cô bé giảng lại thì Tống Tiểu Duy sẽ hiểu.
“A, tớ không muốn tìm Trần Gia Thụ.” Tống Tiểu Duy: “Cậu giảng cho tớ không được sao?”
Tang Lạc cúi đầu, nhìn hai chân của mình, sau đó ánh mắt dừng trên ngón tay mình, đây là miệng vết thương mà cô bé đã từng cắt, đã biến mất từ lâu.
Ngay cả cái vết sẹo cũng không để lại.
Lúc này mới qua hai ngày mà thôi.
“Tiểu Duy, tạm biệt.” Đầu làng cách nhà Tang Lạc gần hơn, cô bé đứng trước cửa ngõ, vẫy tay với Tiểu Duy, sau đó Tống Tiểu Duy cùng với mấy đứa trẻ khác đi tiếp, đều tự ai về nhà nấy, đợi tới lúc Tang Lạc về đến nhà, bà Trần đã nấu xong bữa tối, mùi thơm nức mũi, khiến cho người ta ngửi mà thèm.
Đây là một bàn thức ăn phong phú mà bình thường chỉ vào dịp tết mới có thể ăn.
Hơn nữa, Trần Liệt Huy cũng đã trở lại, hắn ta thấy Tang Lạc về thì vỗ ghế: “Lại đây, rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”
Tang Lạc nhìn hắn ta, trong đầu nhớ tới những lời mà Tống Tiểu Duy vội vàng chạy tới nói với cô bé.
Cô bé gật đầu, rửa sạch tay rồi đi qua ngồi xuống, ngồi vào bàn ăn, bà Trần đã chuẩn bị cơm xong, một bàn thức ăn này vô cùng phong phú.
Bà Trần gắp miếng sườn đặt vào bát của Tang Lạc.
“Ăn nhiều một chút, Tang Lạc.”
Một đêm này, Tang Lạc nằm xuống nhắm mắt lại, cô bé có một loại dự cảm, bí mật này đã không còn là bí mật của cô bé nữa.
Cô bé…
Cô bé không ngủ.
Bà Trần bước vào nhìn cô bé, vươn tay vuốt tóc cô bé, sau đó cúi đầu bắt đầu khóc, tiếng khóc của bà Trần rất nhỏ, gần như là không nghe thấy âm thanh, chỉ bịt chặt miệng khóc giống như người câm, nhưng dần dần vẫn có những tiếng nức nở và nghẹn ngào, mặc dù bà Trần dùng sức bịt chặt nhưng Tang Lạc không ngủ nên cô bé nghe thấy.
Mẹ khóc.
Bà Trần vuốt ve trán của Tang Lạc, sau đó vuốt hai má, bà thật sự không đành lòng.
Đây là đứa con của bà.
Mặc dù không phải con ruột.
Nhưng bà đã nuôi cô bé bốn năm.
Đối xử với cô bé như con ruột của mình.
Bà không đành lòng đưa Tang Lạc cho ông chủ Phương kia, nhưng con trai của mình…
Bà Trần khóc một lúc lâu trong phòng ngủ mới rời đi.
Sau khi bà Trần rời đi, Tang Lạc mở mắt.
Ngày hôm sau.
Tang Lạc không tới trường.
Bởi vì ông chủ Phương kia đã tới từ sáng sớm.
Tang Lạc nhớ người đàn ông này có dáng vẻ giống phật Di Lặc, lúc cười dường như rất dịu dàng, lần trước ông ta đi cùng Trần Liệt Huy tới…
Lần này Tang Lạc cảnh giác nhìn ông ta.
Trần Liệt Huy nói: “Ông chủ Phương, đứa trẻ ở đây, tiền…” Lúc hắn ta nói thì nhìn thoáng qua Tang Lạc, dường như cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ, cũng không hiểu được mấy cái này.
Ông chủ Phương cười nói: “Tiền sẽ nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của cậu, cậu muốn séc hay là tiền mặt, hoặc cái gì khác?”
Trần Liệt Huy: “Tiền mặt!”
“Được!” Phía sau ông chủ Phương còn dẫn theo một người, trông giống trợ lý của ông ta, lập tức đi tới nói chuyện với Trần Liệt Huy.
Bà Trần ôm Tang Lạc: “Tang Lạc…Tang Lạc…” Bà vừa nói một câu đầu tiên đã bật khóc.
Cả người ôm chặt lấy Tang Lạc không buông.
Vẫn là Trần Liệt Huy nói: “Tang Lạc, sau này, em sẽ sống với chú này, chú này sẽ cho em một môi trường sống và gia đình tốt hơn rất nhiều.”
Tang Lạc nhìn Trần Liệt Huy.
Cứ nhìn hắn ta như vậy.
Trần Liệt Huy là một người đàn ông cao lớn, bị nhìn như vậy bỗng cảm thấy có chút áy náy, nhưng suy cho cùng hắn ta ở chung với Tang Lạc chưa được bao lâu, sau khi mất tích nhiều năm về nhà đột nhiên thêm một đứa em gái, cũng không có cảm tình gì, nhiều hơn là sự ngượng ngùng, áy náy, dù sao, bán đứa trẻ này đi…
Tang Lạc vươn tay ra ôm bà Trần: “Mẹ, mẹ không nuôi Tang Lạc nữa sao?”
Bà khóc càng lớn hơn, bà nuôi, bà làm sao mà bỏ được đây.
“Tang Lạc, Tang Lạc, mẹ xin lỗi con, xin lỗi con, Tang Lạc–”
“Mẹ…tại sao mẹ không nuôi Tang Lạc nữa?” Tang Lạc cúi đầu: “Mẹ…”
Mặc dù Tang Lạc còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện nên trưởng thành sớm, cũng hiểu được rất nhiều, thật ra từ sau khi Tống Tiểu Duy nói với cô bé Trần Liệt Huy muốn bán cô bé đi, trong lòng đã ẩn ẩn biết sẽ có một ngày như vậy.
Bởi vì bí mật này của cô bé.
Ông chủ Phương đi tới, mỉm cười dịu dàng với Tang Lạc: “Tang Lạc đúng không, chú là chú Phương, sau này chú sẽ chăm sóc cháu.”
Ông ta vẫy tay với Tang Lạc.
Tang Lạc nhìn ông ta.
Bà Trần đột nhiên ôm chặt lấy Tang Lạc
Hét to: “Đừng mà, đừng đi mà, chúng tôi không bán, chúng tôi không bán nữa, đây là con của tôi! Các người ai cũng không thể mang nó đi!! Ai cũng không được!! Ai cũng không được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!