CHƯƠNG 554: HỒI ỨC(2)
Xô ngã cô.
Không chơi cùng cô.
Những điều này không có vấn đề gì đối với Tang Lạc, nhưng dần dần, chuyện bắt nạt cô đã trở thành thú vui của đám trẻ ở dược tộc.
Dường như bạn chỉ cần ăn hiếp Tang Lạc, chúng ta chính là bạn bè.
Có một buổi chiều, sức khỏe của mẹ không tốt, Tang Lạc sắc thuốc cho mẹ. Trong dược tộc có thể thiếu thốn đủ thứ, nhưng thuốc là không bao giờ thiếu. Mỗi nhà mỗi hộ trong dược tộc đều trồng thảo dược. Tang Lạc sắc thuốc cho mẹ uống xong liền ôm sách ngồi ở trong sân. Lúc này bên ngoài có tiếng người gọi cô.
Trong trí nhớ của Tang Lạc, dược tộc là một ngôi làng rộng lớn.
Giao thông bị phong tỏa. Nếu không có chuyện gì, rất ít người đồng ý ra ngoài, bởi vì ở đây họ có thể tự mình làm chủ, trồng thảo dược sống qua ngày. Phía sau lưng là cả một ngọn núi lớn trồng thảo dược, họ có thể tự cung tự cấp. Nhưng ở đây vẫn thiếu rất nhiều thứ, cho nên mỗi tuần trong thôn đều cử một người cố định ra ngoài mua đồ.
Đương nhiên dược tộc cũng không hạn chế sự tự do hoạt động, bất kì ai cũng có thể đi đến các thành phố bên ngoài. Nhưng có rất nhiều người già không đồng ý đi bởi vì ở đây có thể tự cung tự cấp và sống một cuộc sống nhàn hạ, cho nên không thích ra ngoài lang bạt. Chỉ có những người trẻ tuổi, một vài người trẻ tuổi muốn ra ngoài làm ăn. Bọn họ đi rồi sẽ trở thành người thường, không được lấy thân phận người của dược tộc để cư ngụ.
Hôm nay, chú phụ trách mua đồ cho thôn đứng ở cửa gọi: “Có cần mua gì không?”
Tang Lạc lúc đó ước chừng khoảng bảy tám tuổi, cô cầm lấy tiền đem ra ngoài, cô muốn mua cho mẹ mình chút hoa quả. Chú đi mua đồ đã đến đầu thôn, Tang Lạc chân ngắn ra sức đuổi theo, cô không thể nói được, cũng không thể gọi người, chỉ còn một cách đó là đuổi theo. Người trong làng nhìn thấy liền hô lớn: “Lão Tống, đừng đi, con gái dì Trần đang tìm ông đây này…”
Chú Tống liền quay người: “Tiểu Tang, con chỉ cần gọi chú một tiếng, không phải là chú sẽ đợi con hay sao?” Trong thôn có không ít người biết rằng, đứa bé Tiểu Tang này là do dì Trần mua về, tuy rằng không nói được nhưng cô bé nhìn rất xinh xắn đáng yêu.
Tang Lạc đưa ba đồng cho ông, khoa tay múa chân một hồi.
Chú Tống gật đầu: “Mua lê đúng không, ta biết rồi.”
“Tang Lạc cười gật đầu, giống như đang cảm ơn chú Tống.
Chú Tống xoa xoa đầu Tang Lạc: “Toàn là mồ hôi thôi, được rồi, mau về đi, ngày mai chú sẽ về.”
Tang Lạc lộ ra hàm rang trắng muốt, quay người trở về nhà. Bà Trần nhân lúc rảnh rỗi thường hay thiết kế bài học cho cô, Cô còn quyển sách truyện vẫn chưa đọc xong. Cô phải nhanh chóng về nhà, buổi tối còn phải sắc thuốc cho bà.
Từ cổng thôn đến nhà còn một đoạn đường, lúc này Tang Lạc không chạy mà chậm rãi bước đi, trên đường đi gặp người quen của bà. Bọn họ cười híp mắt gọi Tang Lạc, Lang Lạc cũng gật đầu, cô không thích nói chuyện, nhưng một chút lễ nghi này cũng nên có.
Cô từ từ đi về hướng ngôi nhà.
Trước mặt, bốn năm đứa trẻ đang đi tới. Tang Lạc đang chuẩn bị đi đường vòng, cô thực sự không thích chơi với bọn họ.
Nhưng đối phương rõ ràng không có ý định buông tha cho cô.
Đối diện là đứa trẻ mà Tang Lạc ghét nhất _ Trần Gia Thụ.
Trần Gia Thụ lớn hơn bọn họ, năm nay chừng mười tuổi, thế nhưng đặc biệt thích bắt nạt người khác, một đứa con trai vậy mà lại đi bắt nạt con gái.
Còn có Tống Tiểu Duy, con gái nhà chú Tống.
Đi cùng Trần Gia Thụ và Tống Tiểu Duy còn có Giản Thiên và Tô Mộng Dao. Những người này này thường Tang Lạc hay cố gắng để lẩn tránh.
“Này…Tang Lạc, nhìn thấy bọn tao trốn cái gì chứ.” Tống Tiểu Duy gọi tên cô trước.
Đứa bé Tống Tiểu Duy này là đứa con gái Tang Lạc không thích nhất, mồm như cái loa, ý cô nói không phải về ngũ quan, mà để nói về tính cách, giống như pháo rang vậy.
Tang Lạc không thèm để tâm, rẽ vào một con ngõ nhỏ cố gắng trốn tránh. Cô bước về phía trước, đôi bàn tay từ từ co lại thành nắm đấm. Lúc cô sắp ra khỏi ngõ nhỏ, sau lưng truyền đến tiếng chạy, tiếp sau đó…
Tóc của cô bị ai đó dùng lực khéo lại.
Sáng sớm hôm nay, mẹ đã bện cho cô bím tóc đuôi sam. Lúc này bím tóc bị kéo lại, Tang Lạc cau mày, đau quá kêu lên thành tiếng.
Sau lưng truyền đến tiếng cười hô hố.
Trần Gia Thụ nắm lấy bím tóc của cô, bọn họ cười hô hố nhìn cô đầu bù tóc rối: “Ai da, Tang Lạc, mày biết nói à, bọn tao cứ nghĩ mày là con câm cơ.”
Tang Lạc nhặt dây buộc tóc rơi trên nền đất, cúi đầu xuống không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục bước về phía trước. Nhưng đám người này không chịu buông tha cho Tang Lạc. Bởi vì cô không hòa đồng cho nên mỗi lần bọn họ đều không thích Tang Lạc. Loại không thích này trong thể giới của trẻ nhỏ chính là không cùng chơi với bọn tôi, bọn tôi sẽ ức hiếp cậu.
Đơn giản như vậy đó.
Không có cái gọi là chán ghét.
Không có nguyên do.
Thế giới của trẻ nhỏ nói đơn thuần cũng thật đơn thuần, nhưng cũng dễ bị bầy đàn.
Dường như ức hiếp Tang Lạc đã trở thành trò chơi của đám trẻ nhỏ trong thôn này. Cũng có thể sau khi lớn lên, nghĩ đến chuyện này chúng sẽ cảm thấy mắc cười và áy náy hổ thẹn. Những có thể thấy rất rõ, đám nhóc tầm khoảng trên dưới mười tuổi này không có cái suy nghĩ đó.
Ngay sau đó, có người đẩy Tang Lạc một cái.
Tang Lạc ngã đập đầu xuống đất.
Đầu cũng bị rách da.
Mùa hè, Tang Lạc mặc chiếc áo mỏng, bàn tay và đầu gối rách đến rướm máu.
Ngày thường, khi những đứa trẻ này ức hiếp Tang Lạc cũng chỉ cười vài câu, túm lấy tóc của cô, đem sách để lên tổ chim trên cây, chờ Tang Lạc không tìm thấy sách mà cuống cuồng đi tìm chứ không làm ra những chuyện đi quá giới hạn.
Nhưng lần này…
Những đứa trẻ nhìn Tang Lạc bị thương.
Máu tươi túa ra từ trán, bàn tay và đầu gối Tang Lạc. Bọn trẻ hoảng loạn nhìn nhau rồi lập tức đồng thanh: “Tao…tao…Tang Lạc, tao không đẩy mày, không phải là tao…Tang Lạc…”
Tang Lạc nằm sõng soài trên mặt đất, cô từ từ ngồi dây, đưa tay sờ lên trán, viền mắt phiếm đỏ. Mấy đứa trẻ đều hoảng loạn sợ chạy mất dép.
Thực ra Tang Lạc cũng không biết ai đẩy mình.
Nhưng chắc chắn là một trong bốn đứa trẻ đó.
Cô ngồi trên nền đất, cảm thấy đỡ hơn chút liền đứng lên, không ngờ có bác gái trên đường nhìn thấy bộ dáng này của cô liền đưa cô về nhà: “Tang Lạc à, có phải đám trẻ đó bắt nạt con không? Thật tức chết mà!”
Mẹ vẫn đang ngủ.