“Đừng nói, Đào Y Y này dáng dấp thật đúng là không tệ a.” Trần Tu Nam nở nụ cười, lấy cùi chỏ đụng một cái vào cánh tay Doãn Minh Tước: “Còn không đi lên chào hỏi vị hôn thê nhỏ của anh.”
Doãn Minh Tước chỉ liếc qua, môi mỏng nhàn nhạt: “Thế nào, anh có hứng thú?”
Trần Tu Na: “Tôi nào dám có hứng thú với chị dâu a.”
Doãn Minh Tước quay người đi hướng ra phía sau núi, Trần Tu Nam cũng lập tức đi theo.
“Tước gia, vị hôn thê nhỏ của anh hình như nhìn qua đây .”
Doãn Minh Tước bước chân dừng lại, nhưng không dừng hẳn, một giây sau lại bước đi tiếp.
Đào Y Y xoay người, nhẹ nhàng quét mắt nhìn xung quanh, trong chùa miếu rất nhiều người, hôm nay vốn là ngày lành để dâng hương cầu phúc, ánh mắt cô đảo qua đám người, lướt qua thấy một bóng lưng thon dài của một người đàn ông, bất quá cũng chỉ là thoáng qua, Hạ Thư Dao liền động vào cánh tay cô: “Y Y , chúng ta ra phía sau đình nghỉ ngơi cho mát đi.”
Tâm tư Hạ Thư Dao chỉ muốn đi tìm Đào Gia Thiên, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, Đào Y Y rõ ràng không muốn giúp cô tìm, một mực đi dạo trong chùa miếu, không bằng đi tìm một nơi an tĩnh để nghỉ ngơi một chút, chờ Đào phu nhân ra, hai người liền đi tới cái đình nhỏ ở hậu viện, xung quanh có rất nhiều cây xanh, Đào Y Y cùng Hạ Thư Dao ngồi trên băng ghế đá.
“Y Y này, anh trai cô cùng con gái nuôi của Minh phu nhân kia có phải có quen biết hay không?” Không có gì kỳ lạ khi Hạ Thư Dao nghĩ như vậy.
Đó chủ yếu là do người phụ nữ kia, dáng dấp quá xinh đẹp, làm cho cô có cảm giác nguy cơ.
Đào Y Y a một tiếng: “Chị Thư Dao, chuyện của anh trai, tôi không biết chút nào đâu.”
Cô ra vẻ mơ hồ.
Trong lòng yên lặng suy nghĩ, đâu chỉ là quen biết a, Mộc Như Phương đã từng là trái tim của anh trai, đương nhiên hiện tại… Có thể là…Đáng tiếc, anh trai lại mất trí nhớ.
Nghĩ tới đây, Đào Y Y thấy dạo này anh trai mình có chút kỳ quái.
Đào Gia Thiên gần đây rất ít khi về nhà, trở về là bị Tống Thấm Như sắp xếp đi gặp Hạ Thư Dao, nhưng Đào Y Y biết rõ anh trai mình đối với vị Hạ tiểu thư này không hề có cảm giác, đã có một lần cô tưởng rằng người anh trai mình thích là Thiệu Vy Vy, nhưng về sau Thiệu Vy Vy vô cớ mất tích, dường như biến mất, anh trai cũng không thương tâm dù chỉ một chút, ngược lại… ngược lại dù cho mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ mãi không quên được Mộc Như Phương.
Có đôi khi, yêu cũng tốt, hận cũng tốt.
Tất cả đều là tình cảm.
Không có yêu, làm sao có hận.
—-
“Tiểu thư , tôi tìm cô một vòng, sao lại ở chỗ này .” Dì Sang cầm tay Mộc Như Phương: “Tiểu thư, phu nhân đang chờ ở trên xe.”
Mộc Như Phương mím môi, cô nếm được mùi máu tươi trên môi mình, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua bóng người cách đó không xa, hình bóng đó rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt, cô cũng rất nhanh dời mắt đi, đi theo Dì Sang tiến về phía trước, mùi máu tươi trên môi, là của Đào Gia Thiên.
Cô vừa mới! !
Muốn bổ đầu người đàn ông này ra.
Ai bảo Đào Gia Thiên hắn cưỡng hôn cô.
Cô nhất thời giãy dụa nên mới cắn một cái.
Ánh mắt hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, đoán chừng rất tức giận, nhưng dì Sang tới, cô liền nhờ cơ hội này mà thoát đi.
Lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!