CHƯƠNG 465: GIAO DỊCH TRÊN DU THUYỀN BẠCH TRÚ (1)
Đáy mắt anh ta không hề che giấu sự căm hận đối với nhà họ Đào.
Nếu như không vì hai anh em nhà họ Đào-Đào Kiệt và Đào Ô, anh ta không rời khỏi nhà họ Mộ Dung từ khi còn nhỏ, cũng không phải chứng kiến cha mẹ chết thảm trong ngọn lửa, cũng không chứng kiến hai người em gái của mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Mà bây giờ, nhà họ đang cực kỳ hưng thịnh.
Đào Kiệt ngồi lên vị trí cao nhất nhà họ Đào.
Đào Gia Thiên rất có danh tiếng, mạnh mẽ quyết liệt.
Tất cả, vốn nên thuộc về nhà họ Mộ Dung.
——
Màn đêm từ từ buông xuống.
Bầu trời sao sáng như ban ngày, Đào Gia Thiên đứng trước cửa sổ, nhìn màn đêm đen, dày đặc ngoài cửa sổ, Lục Diên Phong gõ cửa đi vào, ánh mắt của anh ta có chút phức tạp: “Thiếu gia, cô Mộc tìm đến.”
Đáy mắt người đàn ông có một cơn sóng xoẹt qua.
Đào Gia Thiên khẽ mím môi, giọng nói châm biếm: “Tìm đến rồi?” Anh ta nheo mắt, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Đưa đến câu lạc bộ Thượng Thành.”
Lục Diên Phong nhìn Đào Gia Thiên.
Anh ta cảm thấy, Đào Gia Thiên thay đổi rồi.
Biểu cảm của anh ta lạnh lùng, đáy mắt có coi thường, dày đặc như sương mù, trong lòng Lục Diên Phong thật sự có chút buồn phiền, nếu như, không có Mộc Như Phương, trên thế giới này không có Mộc Như Phương, có lẽ Đào Gia Thiên cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng anh ta thật sự hi vọng Mộc Như Phương có thể rời khỏi nơi này.
Như vậy, cô ấy cũng có thể giải thoát cho chính mình, mà Đào Gia Thiên cũng không bị khốn khổ, ràng buộc trong việc mất trí nhớ.
Nhưng Mộc Như Phương , cô ấy vẫn quay lại.
Cả người toát ra sự lạnh lùng, vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
—–
Đôi mắt Mộc Như Phương bị một tấm vải đen che lại.
Hai tay cô cũng bị trói.
Cô bị đưa tới một căn phòng, sau đó người kia đóng cửa lại.
Cô không thể nhìn thấy.
Chỉ biết bản thân lúc này đang ở trong một căn phòng.
Sau khi xuống phà, cô bị vệ sĩ nhà họ Đào phát hiện, liền bị bịt mắt lại đưa đến đây, cô cảm nhận được, nơi này có lẽ là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Hải Châu.
Phòng ngủ này, không gian có lẽ rất lớn, là một phòng bao, cô cẩn thận đi về phía trước, đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Thực ra cô không nhìn thấy.
Chỉ là một hành động bản năng mà thôi.
Sau đó nghe được giọng nói của một người xa lạ: “Đây quả là một món quà tốt.”
Da đầu Mộc Như Phương ngứa ran.
Cô gần như nghĩ cũng không dám nghĩ, tiến về phía trước, bị đối phương chặn lại, đem cô dựa vào sofa, động tác này không hề nhẹ nhàng, nhưng sau lưng là một chiếc sofa mềm mại, cơ thể người đàn ông đè xuống.
“Anh là ai, anh muốn làm cái gì!”
Hai tay Mộc Như Phương bị trói, cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể để kháng cự, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của người đàn ông, quần áo trên người cô trong lúc đấu tranh đã bị xé, sự xâm phạm của người đàn ông khiến cô muốn sụp đổ, sự đau đớn khiến cô không chịu được mà hét lên, sau đó, môi cô bị bịt bằng khăn mặt, người đàn ông kia không hôn cô, chỉ cắn.
Dùng lực cắn giống như muốn phát tiết.
Động tác của anh ta không hề dịu dàng, gần như là tàn nhẫn, giọng nói của anh ta cũng rất lạ khàn khàn: “Tôi là ai? Cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết, tối nay, cô chính là của tôi.”
Hành hạ cả đêm, khiến cô kiệt sức.
Đặc biệt là bị che mắt, cũng không thể nói, thần kinh của cô căng thẳng, sự đau đớn trên cơ thể đặc biệt rõ ràng, người đàn ông kia đã rời đi.
Mộc Như Phương từ sofa ngã xuống.
Hai tay cô vẫn bị trói, nhưng tối nay, vì sự vùng vẫy của cô, trên cổ tay đã xuất hiện vết đỏ từ sợi dây.
Không thương tiếc cứa vào làn da cô.
Cô nằm trên thảm, thở hổn hển.
—–
Đào Gia Thiên đi ra khỏi phòng bao, anh ta bỏ máy biến âm ra khỏi cổ họng, ánh mắt hờ hững, giống như một lưỡi kiếm lạnh, Lục Diên Phong đi qua: “Cô Mộ phải sắp xếp như thế nào?”
“Ngày mai đưa cô ta lên du thuyền Bạch Trú.”
Ở đó, sẽ có một cuộc đấu giá lớn.
CHƯƠNG 465: GIAO DỊCH TRÊN DU THUYỀN BẠCH TRÚ (2).
Nói chính xác chính là du thuyền Bạch Trú mang số hiệu N78.
Tối nay ở đây sẽ diễn ra một cuộc đấu giá quốc tế.
Đây là bữa tiệc đấu giá được tổ chức trên du thuyền lớn nhất trên thế giới.
Những người tham dự, phải đeo mặt nạ theo quy định.
Nhận được lời mời đều là những người không bình thường.
Vì để đề phòng thân phận bị bại lộ, cũng đề phòng những vật phẩm đắt tiền bị giết hại.
Sau khi Mộc Như Phương tỉnh lại liền bị giam giữ ở đây.
Trước mặt là bóng tối.
Hai tay cô vẫn bị trói sau người, không có cách nào di chuyển được, ngồi trong một không gian rất đẹp, miệng cô bị dán băng dính, không thể nói chuyện, cô không biết lúc này bản thân đang ở đâu, nhưng có thể chắc chắn, chào đón cô là một cơn bão.
Người đàn ông đã xâm phạm cô tối qua là ai?
Đào Gia Thiên đâu, anh ta ở đâu…
Hoặc nói, người đàn ông xâm phạm cô tối hôm qua, được sự cho phép của Đào Gia Thiên mới làm như vậy sao?
Mộc Như Phương càng nghĩ tâm trí càng căng thẳng.
Chỗ này hình như rất hỗn loạn, nhưng cô bị giam giữu trong một không gian nhỏ, nên không nhìn thấy cái gì, trước mặt cô, dường như có một tấm vải đen che lại.
Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, âm thanh ai đó đang chuyển đồ.
Tiếng trao đổi ồn ào bằng các ngôn ngữ khác nhau.
Chỗ này, chả lẽ là bến tàu.
Trung tâm hậu cần.
Sự nghi ngờ của Mộc Như Phương vẫn chưa được chứng thực, đột nhiên cô bị lung lay một cái, dường như bên ngoài có người đang di chuyển cô.
Cô ở trong chiếc vali nhỏ hẹp di chuyển bên trong không gian nhỏ không chịu kiểm soát.
Cô không chịu được phát ra âm thanh “Ô Ô”
Liền nghe thấy có người dùng tiếng anh nói: “Ôi, đây là đồ vật gì thế, còn sống sao?”
—–
Tầng ba của du thuyền.
Hiện trường buổi đấu giá.
Người dẫn chương trình điều khiển bầu không khí: “Tôi biết, các vị đều đến từ khắp các quốc gia đến đây, đều không phải là vì châu báu, thư họa bình thường, sau đây chúng tôi sẽ bắt đầu buổi đấu giá tối nay của chúng ta, vật phẩm đẹp nhất, viên ngọc đẹp nhất trên biển .”
“Có đồ gì thì nhanh lấy ra đi, không cần lãng phí thời gian của tôi.”
“Đúng vậy, nhanh lấy ra đi.”
“Được rồi, các vị tiên sinh không cần vội, chúng ta bắt đầu buổi đấu giá.”
Người dẫn chương trình giơ tay lên, lập tức hai người ngoại quốc đưa ra một đồ vật được bọc lụa đỏ giống như một chiếc hộp, chiếc hộp là hình bán nguyệt, cao hai mét, rộng nửa mét, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay cả trên lầu, người trong phòng bao VIP, ánh mắt cũng dừng lại trên vật phẩm đó….
Chính là ở trên lầu, phòng bao số 3.
Đào Gia Thiên mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu đen ngồi trên ghế sofa, ánh mắt rơi xuống bên dưới chiếc cửa sổ sát đất, trên đài đấu giá, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và khát máu, đôi môi mang theo một nụ cười châm biếm, Lục Diên Phong ở bên cạnh, sắc mặt nặng trĩu.
Ngươi dẫn chương trình dưới lầu dường như cố ý ngẩng đầu lên nhìn liếc nhìn, hỏi có thể đấu giá không.
Lục Diên Phong nhìn vẻ mặt của Đào Gia Thiên, giơ tay, vẫy một cái.