CHƯƠNG 418: ĐẾN GẦN
Đồng tử của Mộc Như Phương co rút lại, bỗng dưng trừng mắt.
Lông mi run rẩy.
Giống như đôi cánh xinh đẹp vậy.
Khẽ khàng chớp.
Ngón tay của cô tựa như dải lụa dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương của anh vậy: “Còn đau không?”
Cô hỏi.
Đào Gia Thiên nhìn cô, mắt giật giật, đôi môi mím lại, ánh mắt lướt đến bờ môi đỏ mọng mấp máy của cô, còn có đôi mắt của người phụ nữ ấy, mắt của Mộc Như Phương không lớn, nếu tính mỗi cặp mắt thôi thì không đến nỗi xinh đẹp không gì bì kịp, nhưng phối hợp với ngũ quan lại sinh ra một nét đẹp tuyệt trần khác, không nồng nàn phô trương, không bình thường đại chúng mà có một vẻ đẹp khiến người khó bề kháng cự.
Cô không son bất cứ màu gì lên môi.
Màu hồng sạch sẽ.
Răng trắng tinh tươm.
“Đào Gia Thiên…Anh đỡ chút nào chưa…A…” Hô hấp của cô nghẹn lại, bị hơi thở phảng phất mùi thuốc lá và mùi rượu của người đàn ông này chèn ép, trong khoảnh khắc làm đôi môi cô tê dại, Mộc Như Phương đặt một tay trước ngực, chống người anh lại.
Tất cả mọi câu chữ đều bị nhấn chìm trong cái hôn nóng bỏng của người này.
Máu chảy trong cả người đều đang kêu gào ầm ĩ giống như chỉ một cái hôn không đủ để thỏa mãn anh vậy, anh cắn lên cổ người phụ nữ này, trông giống như một gã kháu máu hung tàn, Mộc Như Phương nhắm tịt mắt lại, siết tay thật chặt.
Hơi thở nóng bỏng người đàn ông ấy để lại, còn giơ tay nắm lấy cằm cô, khớp xương thon dài mang theo dục vọng chinh phục vô căn cứ.
Làm thần kinh cô tê liệt.
Lúc Mộc Như Phương tỉnh lại là đã gần đến trưa, trời nắng tươi, ánh nắng dịu dàng của những ngày đông soi rọi vào cửa sổ, vốn không hề chói mắt nhưng cô vẫn giơ tay che mặt lại.
Ánh nắng chiếu vào cánh tay cô.
Dường như bàn tay trắng ngần như ngọc ấy trở nên trong suốt vậy.
Vết thương bên trên là do Đào Gia Thiên ngắt lấy từ tối qua mà thành, anh ta uống rượu say mèm nên càng không khống chế được sức mạnh, bản tính bạo lực khát máu từ trong xương cốt đều bộc phát ra cả, không hề che giấu chút nào, đêm ấy có thể nói là điên cuồng, anh ta điên cuồng đòi hỏi cô, khiến cho cô thấy cực kỳ không thoải mái, tựa như eo cô gãy đến nơi rồi.
Vết bầm tím xanh bên trên.
Nhưng lúc anh ta uống rượu, vậy mà vẫn gọi tên mình.
Anh uống rượu say mèm, trông không giống với lúc bình thường.
Nhẫn tâm như cũ, nhưng không lạnh lùng như thế.
Mộc Như Phương ngồi dậy, đầu óc có cảm giác ong ong, trước đây đồng hồ sinh học của cô rất chi là nghiêm khác, sáng phải dậy thật sớm, công việc của cô không cho phép cô ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc, con người ấy mà, phải bận rộn mới thấy đầy đủ được, bây giờ được rảnh thế nhưng Mộc Nam Phương lại có cảm giác mệt nhọc.
Sao mà cảm thấy cuộc sống hiện tại ngạt thở thế này đây chứ.
Nếu như có thể, nếu như ông trời lại cho cô một cơ hội, nhất định cô sẽ rời khỏi nơi này.
Đưa con gái đi theo.
Cho dù có tới nơi chân trời góc bể cũng phải lẩn trốn anh cho bằng được.
Mộc Như Phương nghỉ ngơi hai phút rồi mới xuống giường, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong người rồi đi vào nhà tắm, vốc nước rửa mặt, trước giờ cô chẳng thích trang điểm, gần như ngày nào cũng chỉ để mặt mộc mà thôi, đầu óc cô chợt nhớ đến câu mà Đào Gia Thiên đã nói sau khi say rượu hồi tối qua.
“Như Phương, anh đau đầu quá.”
Mộc Như Phương nhúng đầu vào bồn rửa mặt để nước bao vây lấy mình, cô nín thở cho đến khi bị ngạt, không kiên trì nổi nữa mới ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc, những giọt nước chậm rãi chảy dọc xuống theo ngũ quan tinh tế, lúc này.
Cô giống như một.
Con cá sắp chết vậy.
Cô đi ra khỏi nhà tắm rồi mở ngăn kéo ở đầu giường, lấy bao thuốc lá trong đó ra, cái này của Đào Gia Thiên, cô hút một điếu, thành thạo ngậm trong miệng, châm lửa, tiếng bật lửa phá tan đi bầu không khí yên tĩnh, ngọn lửa màu lam lập lòe.
Cô rít hai hơi.
Nhớ đến chuyện nhiều năm trước.
Quả thật đã rất lâu rồi.
Lúc ấy cô còn đang học cấp ba.
Đào Gia Thiên đã từ từ nắm giữ ám vệ nhà họ Đào, anh đi một chuyến đến Châu Phi làm nhiệm vụ liên quan đến vũ khí, mùa hè năm ấy, cô bảo anh đưa cô theo, lúc ngồi trên máy bay.
Anh hơi hơi mệt.
Nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói với cô: “Như Phương, đầu anh đau âm ỉ.”
Rồi Mộc Như Phương 17 tuổi xoa bóp cho anh, bảo anh gối đầu lên đùi mình cho thoải mái hơn một chút.
Ký ức đã bao lâu rồi.
Ký ức gợn lên như ngọn sóng.
Mộc Như Phương hút hết điếu thuốc mới bình tĩnh lại, cô mở cửa cổ cho tản đi mùi khói thuốc trong phòng rồi vào nhà tắm lần nữa, tắm rửa, gội đầu.
Cô nhìn bản thân mình trong gương.
Dáng người hoàn hảo của phụ nữ, đôi chân trần đạp lên dòng nước uốn lượn trên sàn, tấm gương trong nhà tắm bị phủ lên một làn hơi nước mờ mờ, càng làm tăng thêm mấy phần tiên khí phất phơ, mái tóc ướt của Mộc Như Phương xõa trên vai cô.
Người phụ nữ trong gương, trên xương quai xanh và nhũ hoa trước ngực, trên cánh tay, trên eo đều lưu lại dấu vết ám muội hồi tối qua, anh cắn rất mạnh, xương quai xanh và nhũ hoa đều bị rách da, lúc dính nước thấy đau âm ỉ.
Mộc Như Phương có thể chịu đựng được.
Chỉ điều lúc mặc đồ, bị quần áo ma sát thấy hơi khó chịu, cô nhíu mày, ráng nén cảm giác khó chịu ấy lại lại rồi thay đồ.
Đi xuống cầu thang.
Người làm lập tức tiến đến hỏi: “Chị ơi, tôi đã nướng xong mẻ bánh trứng nhân xoài với nước trái cây rồi, cô có muốn ăn cái này trước rồi dùng cơm trưa sau không.”
Mộc Như Phương: “Tôi không đói, đợi lát nữa đi.”
Người làm bèn rời đi.
Mộc Như Phương đi vào nhà bếp, bây giờ đang là 11 giờ 13 phút trưa, cô lại không thấy đói tí nào, mở tủ lạnh lấy ít trái cây ra, cắt xong bèn bỏ vào dĩa.
Rồi quay người lấy bánh trứng đã được làm sẵn.
Đi ra ngoài biệt thự.
Dường như hai ám vệ ngoài cửa đang đứng nói chuyện.
Mộc Như Phương vừa xuất hiện, hai người bọn họ đều là thanh niên sức lực dồi dào, cho dù mỗi ngày đều gặp Mộc Như Phương, nhưng lần nào nhìn thấy cô cũng ngẩn ra vài giây, một người trong số đó gọi: “Cô Mộc.”
Mộc Như Phương cười nhẹ: “Chào buổi trưa, hai người không thay ca hả?”
Thỉnh thoảng Mộc Như Phương cũng nói vài câu với ám vệ.
Mấy ám vệ này đều lớn lên tại nhà họ Đào, đương nhiên cũng có người vào trước người vào sau, người đến trước đều biết Mộc Như Phương, người đến sau từ từ cũng biết cô là người phụ nữ của Đào Gia Thiên.
Ám vệ có tên nói: “Còn phải làm nửa tiếng nữa cơ.”
Mộc Như Phương bưng dĩa trái cây ra: “Bằng không thì ăn chút đi, vừa cắt xong đó.” Ánh mắt cô sáng ngời, lúc nói chuyện trông có vẻ rất đỗi dịu dàng.
“Không cần đâu…” Ám vệ còn lại hoảng hốt hết mấy giây, trông thấy khóe môi dịu dàng của Mộc Như Phương bèn vội quay đi: “Có quy định hết cả.”
Có tiếng cười trong trẻo của người phụ nữ vang lên bên tai.
“Quy định, ở đây chỉ có các anh tự quy định mình, còn ai quy định nữa kia chứ.”
“Làm gì có, anh Phong phía sau kia kìa…”
Diên Phong à?
Mộc Như Phương nhìn quanh quất xung quanh, không thấy Diên Phong đâu, một ám vệ chỉ phương hướng cho cô, Mộc Như Phương trông thấy một chiếc Land Rover màu đen đang đậu cách cổng 10 mét.
Mộc Như Phương hỏi hai ám vệ: “Tôi qua đó được không?”
“Hả?” Hai người ngạc nhiên.
Về lý thì không qua được.
Ngoại trừ mỗi buổi chiều ra ngoài thăm cô Nặc Nặc vào thời gian cố định rồi quay về, bình thường Mộc Như Phương gần như chưa từng đi ra khỏi biệt thự một bước chân nào.
Căn biệt thự ba lầu màu kem giam giữ Mộc Như Phương là một vườn phong cảnh của công ty bất động sản trong tay Đào Gia Thiên, phía sau cũng là một dãy biệt thự xa hoa, nhưng không có người ở, chỉ có vài tên ám vệ bọn họ ở nơi này thôi.
Mộc Như Phương dõi mắt nhìn qua, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Không thì, hai người gọi điện thoại hỏi anh Phong thử, được không?”