CHƯƠNG 392 ĐỪNG ĐI ĐƯỢC KHÔNG
Mộ như phương ăn được nửa bát cháo, tuy là rất đói, nhưng vì cơn sốt nên không thèm ăn, miệng cũng không cảm giác được mùi vị gì, cháo trong miệng gần như vô vị.
Buổi chiều bác sĩ đến tiêm cho cô, cơn sốt đã hạ, bác sĩ tuy là bác sĩ,nhưng vẫn là con người, vẫn sẽ nhiều chuyện, nhất là tối hôm qua lúc Mộ Như Phương đang ngủ, nhắm nghiền mắt, tuy biết rằng đây là một mỹ nhân.
Nhưng thật không ngờ.
Lại đẹp đến rung động lòng người như vậy, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly, long lanh rực rỡ, hoàn toàn không giống những cô hot girl trên mạng, ngay cả lông mày cũng đẹp tự nhiên thanh khiết.
Khó trách tối hôm qua cậu chủ Đào lại gấp gáp lôi cậu ta qua đây, người đẹp như vậy, đừng nói là sốt, cảm nhẹ cũng khiến ngươi ta đau lòng.
Đây là vùng ngoại ô, phong cảnh tuyệt đẹp, quả nhiên là chỗ thích hợp để hẹn hò với người tình.
Một lọ kháng sinh, một lọ thuốc hạ sốt,truyền hai lọ xong cũng khoảng bốn giờ chiều rồi, Mộ Như Phương mệt mỏi không còn chút sức lực nào, không có chuẩn bị buổi tối, người giúp việc hỏi tối nay muốn ăn gì, cô nói cứ tùy ý đi.
Cơn sốt đã hạ, chỉ còn cảm là chưa khỏi, nghẹt mũi khó chịu, cổ họng đau buốt, toàn thân mỏi mệt chỉ muốn nằm trên nghỉ trên sofa.
Cô nhìn đồng hồ,
Cô nhớ lại những gì A Tương và Tô Na nói.
Cô có được gương mặt đẹp như vậy, đó chính là vũ khí lớn nhất, cớ gì lại để người khác ức hiếp, A Tường vừa cười vừa nói.
“Mộc Như Phương, nếu là tôi có khuôn mặt đẹp như cô, tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều người, tôi sẽ làm cho tất cả đàn ông phải khuất phục dưới chân tôi, tùy tôi lựa chọn.”
Mộc Như Phương nhắm mắt, khẽ cắn đôi môi.
Con người, luôn trong hoàn cảnh khốn cùng nhất mới biết được, con đường trước mặt của mình, là khó đi biết dường nào, có lối tắt nào không, phải xem mình chuẩn bị ra sao để bước tiếp.
Nếu cô đoán không lầm.
Kết quả DNA của Đào gia thiên với Nặc Nặc, đã bị bà Đào hoán đổi.
Bà Đào vẫn trước sau như một tàn nhẫn như vậy.
Giới hạn cuối cùng của cô là đừng chạm đến con cô Nặc Nặc, cái gì cô cũng nhịn được, nhưng nếu động vào cô tuyệt đối không nhịn nữa.
Tối nay, cô không chuẩn bị buổi ăn tối.
Nhưng Đào Gia Thiên đã đến, vào lúc sáu giờ rưỡi.
Ngoài cửa vang lên tiếng máy xe, Mộc Như Phương nằm trên ghế sofa , cô đắp một tấm chăn mỏng, trên tay ôm một cuốn sách, khe khẻ hít thở.
Lúc Đào Gia Thiên bước vào, cô mở mắt, mùi cơ thể trên người anh cô đã quá quen thuộc, Mộc Như Phương đứng dậy, sách để trên người rớt xuống, cô cúi xuống nhặt lên.
Người giúp việc đi đến dùng thủ ngữ, Mộc Như Phương nhìn cô ta một cái.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ đã về.”
Đào Gia Thiên mặc áo khoác màu đen, áo sơ mi đóng thùng, đôi chân dài, dưới chân mang đôi giày quân trang ống cao, nhìn quanh khắp phòng một lượt, dừng ở ngay sofa nơi cô đang ngồi, cô vừa đứng lên, trên người mặc một bộ đầm ngủ màu hồng nhạt.
“Cậu Đào đã về.”Mộc Như Phương cườ cười, tỏ ra có chút kinh ngạc, tia sáng trong đáy mắt phút chốc bị che đi bởi mi mắt, cô đi đến đỡ lấy áo khoác anh ta vừa cởi ra, ôm trong lòng.
Anh nhíu mày nhìn xuống đôi chân trần của cô.
Đôi chân trắng ngần đạp trên tấm thảm trải sàn,
Đào Gia Thiên nhìn xuống, ánh mắt dừng trên tấm thảm trải sàn bằng lông dê và đôi chân nõn nà của cô, cô đang ôm lấy áo khoác, bộ dạng rất ngoan, nụ cười cũng vậy, đôi má có lúm đồng tiền dễ thương.
Đào Gia Thiên thôi nhìn nữa: “Ừ.”
Xem như là đã trả lời.
Mộ Như Phương ôm lấy áo khoác, chuẩn bị kiếm kệ treo áo mũ treo lên, cô nhẹ nhàng chỉnh lại những nếp nhăn trên áo khoác, những nếp nhăn của chiếc áo khoác đắc tiền thật chẳng dễ dàng phủi thẳng, trang phụ của anh đều là độc quyền đặt may, chất liệu vải đều thượng hạng, còn mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Cô vẫn chưa kịp lên cầu thang.
Một cánh tay từ sau lưng ôm chặt cô, cánh tay còn lại đặt dưới đầu gối, nhấc bổng cô lên.
Mộc Như Phương ngơ ngác ôm lấy áo khoác màu đen trong tay, cô kịp phản ứng, đưa tay còn lại vòng qua cổ của anh, nhìn vào gương mặt anh, từ góc độ này, chỉ nhìn được đường cong chiếc cằm thanh thoát, đường viền môi mỏng rõ rệt, sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không một chút dịu dàng, chỉ có một đôi mắt tối đen sâu thẳm như biển.
Đào Gia Thiên bế cô đặt xuống giường trong phòng ngủ.
Một tay giữ chặt cằm của cô, cúi người hôn một cái, đôi môi của cô khô đến tróc vảy, nhưng đối với anh cô có sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
Mộc Như Phương chống đỡ không nổi sức lực của anh, ngã thẳng xuống giường, kể cả Đào Gia Thiên cũng vậy, tay còn lại của anh ghì chặt cổ cô, hôn lên cánh môi, hơi thở điên cuồng hung mãn, làn da của nàng trắng đến trong suốt.
Đôi ngươi trong suốt nhìn vào đáy mắt điên cuồng và tối tăm của người đàn ông.
Đôi tay đặt sau lưng của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét cơ thể dọc theo sống lưng, cô cảm nhận được cơ bắp sau lưng siết chặt, hôn nàng càng lúc càng hung hãn.
Anh ấy…
Anh ấy không kềm chế được rồi.
Mộc Như phương lông mi khe khẽ chớp chớp, đẩy ngực anh ra, sức của cô không lớn lắm, nhưng Đào Gia Thiên cảm nhận được.
Anh buông cô ra, Mộ Như Phương thở phào: “Em… em đang còn cảm, đừng…..sẽ làm anh nhiễm bệnh.”
Đôi môi hồng hào có sức sống trở lại, hai má của cô cũng ửng đỏ.
Đào Gia Thiên nhìn gương mặt đó, cúi người hôn thêm một lần nữa, ngón tay từ từ cởi quần áo trên người cô ra, giống như những cơn sóng bất ngờ xô vào bờ, thủy triều tuông ra, nước đã sớm thành sông, những động tác đầy hung bạo, nhưng sự đau đớn mà Mộc Như Phương tưởng tượng lại không đến, anh lần đầu tiên phá lệ để ý đến cảm giác của cô, khúc dạo đầu làm đủ mới tiến vào, ngón tay của nàng chậm rãi bấm vào sau lưng của anh ta, bị anh hôn đến đôi môi tê dại.
Tim anh đập loạn xạ liên hồi, bình bịch vang lên từng hồi, lúc anh ôm chặt cô vào lòng, đầu cô áp lên ngực anh, Mộc Như Phương cảm nhận được, đêm nay anh đã mất kiểm soát.
Dây dưa triền miên, cực điểm là lúc, giọng nó cô khàn đi khẽ gọi tên: “Anh Thiên,”
Tiếng gọi “Anh Thiên” này đánh thẳng tận sâu trong trí óc, tứ chi cùng toàn thân kinh mạch đều rung động, rõ ràng kí ức xô nhau kéo tới, rõ ràng cả linh hồn đều chấn động, nhưng anh không thể nào nhớ nổi, một tay giữ lấy cằm thanh tú của cô: “Em gọi tôi là gì?”
Anh hít một hơi sâu: “Em vừa mới gọi anh là gì?”
Mộc Như Phương nhìn anh nói: “Đàm tiên sinh.”
“Không phải, tôi nói là vừa rồi vừa rồi em gọi tôi là gì?”
Anh Thiên
Anh Thiên
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiếm có thấy được một sự dịu dàng vừa vụt qua, kế tiếp là sự trầm lắng, vuốt ve khuôn mặt của cô, như là lạc vào ma trận: “Em vừa gọi anh là gì… gọi một lần nữa, gọi một lần nữa đi.’
Mộc Như Phương mím chặt môi, không lên tiếng.
Anh bóp lấy cằm của cô xiết mạnh, cô đau quá mới thốt lên: “Anh Thiên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!