Bên trong chiếc Bentley.
Tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy một bóng người đang cắm đầu đuổi theo xe. Khi tài xế định báo với anh Tô một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Tô Ngọc Kỳ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nên không dám lên tiếng.
Cố Uyên nhìn theo chiếc xe càng ngày càng chạy xa.
Cô thở hồng hộc, dừng bước chân.
Xe buýt tới, cô thu hồi ánh mắt, bước lên xe rồi ngồi suốt bốn mươi phút để tới bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Cố Tùng An ăn cơm xong, muốn đọc sách thì bị Cố Uyên ngăn lại, cô giằng lấy cuốn sách và tắt đèn đi: “Bây giờ việc em cần làm là nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ có nghỉ ngơi cẩn thận, cơ thể từ từ hồi phục, em mới có thể đi học được.”
“Em biết rồi mà, chị, không cần lo cho em.”
Khi Trương Thảo chuẩn bị rời đi, cô lấy từ trong ví ra một xấp tiền nhét vào tay Cố Uyên: “Chỗ này không có bao, nhưng cậu cứ cầm lấy.”
“Thảo à.” Cố Uyên nhíu mày, không nói không rằng nhét tiền trở lại ví của Trương Thảo. Cô và Trương Thảo quen nhau từ khi hai đứa còn học phổ thông, làm bạn thân nhiều năm, gia cảnh nhà Trương Thảo cũng bình thường, ba mẹ đều làm giáo viên, tuy cuộc sống không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng cũng chẳng tính giàu có sung túc gì.
“Cố Uyên, chuyện Tùng An làm phẫu thuật quan trọng như thế mà cậu không nói với tớ. Nếu chẳng phải tớ không thấy cậu ở trường, tớ còn không biết chuyện này. Tớ không có nhiều, nhưng chỗ tiền này cậu bắt buộc phải cầm.”
Khóe mi Cố Uyên cay cay: “Thảo à, cảm ơn cậu.”
Cơ thể Cố Tùng An dần dần hồi phục, nhưng mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, qua nửa tháng, cậu đã có thể xuất viện và trở về nhà. Cố Uyên tranh thủ thời gian không phải đi học mà làm thêm tận ba công việc.
Thời gian qua đi bình lặng mà ấm cúng.
Cố Tùng An thích vẽ tranh, sau khi Cố Uyên tan ca ở quán cà phê lúc tám giờ tối, cô đến siêu thị mua bảng vẽ với màu vẽ cho cậu ấy. Khi về đến cửa, Cố Uyên nhìn thấy dưới cổng của khu chung cư có một chiếc xe màu bạc đang đỗ.
Cô cầm chìa khóa, mở cửa vào nhà.
Cố Tùng An thấy Cố Uyên đã về, sắc mặt cũng ấm áp hơn, cậu nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha mà sẵng giọng nói: “Chị tôi đã về rồi, ông đi đi.”
“Tùng An, ba đến đón con mà…”
Cô Uyên nhìn người đàn ông trung niên kia, cô nhận ra, đây là ba của Cố Tùng An…
Cố Tùng An nhỏ hơn Cố Uyên ba tuổi, Cố Uyên và cậu ấy không phải chị em ruột. Cố Tùng An được mẹ cô nhận nuôi sau khi bà rời khỏi nhà họ Lưu, mà người đàn ông mặc âu phục đi giày trước mặt chính là ba của Cố Tùng An.
“Cháu chào chú.”
“Cố Uyên à, bây giờ việc làm ăn của chú ở Mỹ đã có khởi sắc, mẹ nó đổ bệnh rồi, cứ nhớ mong nó mãi, chú biết chuyện năm đó là cô chú không phải, cô chú cũng mong có một cơ hội để bù đắp cho nó, Chú biết nó thích vẽ tranh nên đã liên hệ với trường học bên Mỹ rồi… Sức khỏe nó không tốt, chú đã liên lạc với đội ngũ bác sĩ bên Mỹ, có điều kiện tốt nhất.”
Cố Uyên đáp: “Cháu biết rồi! Chú à, cháu sẽ khuyên em ấy.”
Tối đó, Cố Tùng An nổi giận: “Em không đi, dựa vào cái gì mà em phải đi theo họ, lúc em đau yếu thì họ ở đâu? Chị, em không đi, em muốn ở đây với chị, chị từng nói mà, em là người thân duy nhất của chị, em sẽ không đi đâu.”
Cố Uyên đã nghĩ rất nhiều, cô nhìn gương mặt tuấn tú nhưng gầy yếu của Cố Tùng An mà nén những giọt nước mắt đang tràn bờ mi: “Nhưng mà… em sẽ liên lụy chị… chị không muốn phải chăm sóc em mãi thế…”
Nói xong câu này, Cố Uyên đã không còn cách nào bình thản đối mặt với cậu ấy nữa, cô sợ mình sẽ lập tức bật khóc, nên chạy vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Sao cô không muốn Cố Tùng An ở bên cạnh mình chứ, nhưng bệnh tình của Cố Tùng An chỉ tạm thời khá lên, bệnh của thằng bé cần được điều trị tiếp về lâu về dài, chỉ có ở Mỹ mới nhận được chế độ trị liệu tốt hơn.
Hơn nữa, cô tin tưởng ba của Cố Tùng An sẽ tạo điều kiện để cậu được hưởng môi trường và phác đồ điều trị tốt nhất.
Cố Uyên cả đêm trằn trọc không yên giấc. Ngày hôm sau, khi nghe tiếng động cơ xe từ dưới tầng vọng lên, cô vội vàng chạy tới bên cửa sổ ngó ra nhìn và trông thấy chiếc xe màu bạc tối hôm qua đã phóng đi rồi.
Cô hơi hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài, phát hiện một mảnh giấy để lại trên bàn trà.
“Chị, em sẽ không liên lụy tới chị đâu.”
Lúc này đây, Cố Uyên khóc không thành tiếng.
Và cả một tấm chi phiếu một tỷ đồng, do ba của Cố Tùng An để lại.
Tối hôm đó, Cố Uyên cầm tiền, đứng đợi trước cổng hộp đêm vì muốn trả chỗ tiền này cho người đàn ông kia.
Đây là nơi mà cô đã tình cờ gặp gỡ anh, cho nên Cố Uyên không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi ở đây.
Nhưng không đợi được anh tới.
Cô biết với những người đàn ông có thân phận tôn quý như anh, khoản tiền này chẳng qua chỉ đủ mua một bộ âu phục mà thôi. Mặc dù anh không để tâm gì, nhưng cô để tâm.
Cô từng nói mình sẽ trả, nên nhất định sẽ trả cho anh.
Cố Uyên đợi trước cửa hộp đêm mấy ngày liền cũng không gặp được anh, chắc hẳn anh không thích đến những nơi thế này, lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tối thứ Sáu.
Cố Uyên vừa bước ra khỏi bệnh viện đã nhận được cuộc gọi từ một người bạn, Cố Uyên nhờ người bạn này giới thiệu việc làm thêm cho mình: “Uyên này, tớ có một người bạn làm nhân viên phục vụ ở Đông Cung, hôm nay phải đi hẹn hò, cậu đi thay cô ấy nhé, cho cậu gấp đôi tiền công trực ban tối nay luôn, một triệu ba, ổn không.”
“Tớ biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!