CHƯƠNG 293: LỄ CƯỚI
“Tôi đã nói rồi, tối nay tôi muốn ở cùng Uyên Uyên, anh đến đây làm gì.”
Tống Thanh Việt mở cửa xe, ngửi mùi rượu nhàn nhạt trong gió lạnh: “Uống rượu à?”
“Tôi không có uống.” Khả Di bất mãn lên xe.
Tống Thanh Việt nói, đóng cửa xe lại, mở cửa xe của ghế tài xế ngồi vào: “Để cô tư nhà họ Tô ở cùng là được rồi, em xem thử dáng vẻ bây giờ của mình đi, em không nghỉ ngơi, đứa bé trong bụng cũng không nghỉ ngơi sao?”
Anh khởi động xe, nghiêng người cài dây an toàn giúp cô.
Khả Di hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải con của anh, anh lo lắng vớ vẩn cái gì.”
Tống Thanh Việt nhìn về phía trước, ngón tay có khớp xương rõ ràng từ từ nắm chặt tay lái: “Đúng, tôi đê tiện không được sao?”
Khả Di không lên tiếng nửa dựa vào ghế,
Chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, cô không nhịn được nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Vốn nghĩ chỉ nghỉ ngơi một lát thôi, ai ngờ thật sự quá mệt mỏi, trực tiếp ngủ mất.
Nửa giờ sau, xe đỗ trước cổng một căn biệt thự màu kem.
Tống Thanh Việt xuống xe trước, động tác nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, nhập mật mã mở cửa xe, đi vào trong nhà.
Khả Di mơ hồ mở mắt, Tống Thanh Việt lên tiếng: “Ngủ đi.”
“Tống Thanh Việt.” Ý thức mơ hồ của cô trở nên tỉnh táo: “Anh đồng ý với tôi, cho dù anh muốn làm cái gì, cũng đừng tổn thương Uyên Uyên.”
“Khả Di, em dựa vào cái gì cho rằng, tôi sẽ làm như vậy sao.”
“Tôi không biết anh âm mưu cái gì, hận thù của anh với nhà họ Cố chắc chắn không ít hơn Tô Ngọc Kỳ, nhưng mà nếu anh dám làm hại Uyên Uyên, tôi lập tức mang theo đứa nhỏ này nhảy xuống lầu.”
Anh cúi mắt: “Khả Di, em uy hiếp tôi?”
“Đúng, tôi uy hiếp anh đấy.”
. . . .
Đêm đó.
Tô Ngọc Kỳ đi uống rượu cùng với mấy người Đường Cảnh Ngọc Trần Cẩm Diễn.
Mấy người cùng đi đến tầng thượng của đại học thành phố Hải Châu.
Đường Cảnh Ngọc đá chai rượu một cước: “Lần cuối cùng tôi vui vẻ là khi lên đại học đấy, mẹ nó, chớp mắt một cái mà anh ba cũng sắp kết hôn rồi.”
Lúc rạng sáng Tống Thanh Việt cũng đến đây.
Đường Cảnh Ngọc đưa tới một chai rượu, đấm một quyền: “Em còn nghĩ sai anh Thanh không tới đấy.”
Tống Thanh Việt tháo kính mắt xuống cầm trong tay: “Không có cách nào, vợ quản lý quá chặt.”
“Mẹ, cả đám đều khoe ân ái.” Chó độc thân Đường Cảnh Ngọc kéo Trần Cẩm Diễn qua một bên uống rượu.
“Anh Cẩm Diễn, chúng ta cùng uống rượu. Không cần quan tâm tới bọn họ.”
Trần Cẩm Diễn cười: “Quên nói với mọi người, tháng sau tôi đính hôn.”
Đường Cảnh Ngọc: “. . . . .”
Tình bạn chấm dứt, chấm dứt rồi!
Tô Ngọc Kỳ dựa vào lan can, gió đêm thổi bay sợi tóc trên trán, anh nhìn điện thoại, khóe môi nở nụ cười, gửi một tin nhắn đi: “Đã ngủ chưa?”
Đầu bên kia trả lời rất nhanh: “Chưa.”
Anh lập tức gọi qua.
Chỉ chốc lát, một giọng nữ truyền đến: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Người đàn ông uống một ngụm rượu: “Anh không ngủ được.”
“Em cũng không ngủ được.”
Anh thấp thoáng nghe thấy tiếng trở mình ở đầu bên kia.
“Không cho khóc nữa, ngày mai anh muốn gặp một cô dâu xinh đẹp, bây giờ gọi một tiếng ông xã anh nghe xem.”
“. . Ông xã. .” Cố Nhã Thiển ngồi dậy, cô đè xuống tất cả lo lắng nơi đáy lòng.
Lần đầu tiên, cô gọi anh như thế.
Lúc bình thường, cô thích gọi anh là ngài Tô hơn.
“Ừm, gọi thêm tiếng nữa.”
Cố Nhã Thiển: “Ông xã.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc, đừng nghĩ thêm gì nữa, sáng ngày mai, anh sẽ đến đón em.”
“Được.”
Tô Ngọc Kỳ cúp máy, xoay người chống hai tay lên lan can, liếc mắt nhìn xuống dưới, bóng đêm yên tĩnh của thành phố Hải Châu.
“Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?” Tống Thanh Việt nhìn anh, gió đêm thổi rất mạnh, thổi bay cả góc áo khoác của anh ta.
Thổi giọng nói lành lạnh của anh ta trở nên có chút mơ hồ.
Tô Ngọc Kỳ hơi nheo mắt lại.
“Một quả thận, sau này cậu sẽ không hối hận chứ?” Tống Thanh Việt từ từ siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng trong suốt nhìn anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Ngọc Kỳ, nhìn một chút cảm xúc trên mặt anh: “Vì một người phụ nữ, hiến đi một quả thận, Tô Ngọc Kỳ, cậu lún quá sâu rồi.”
“Vậy nếu Khả Di thì sao, nếu có người lấy Khả Di uy hiếp cậu, cậu có làm không.” Tô Ngọc Kỳ thong dong cười, đáy mắt tối đen, giống như hòa làm một với bóng đêm.
“Cậu đừng lấy Khả Di để so sánh, cô ấy không giống Cố Nhã Thiển.” Giọng nói của Tống Thanh Việt bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại cực kỳ dao động: “Ngoài Cố Nhã Thiển kia, Khả Di chỉ có tôi thôi, phía sau cô ấy không có bất kỳ ai khác nữa.”
Tô Ngọc Kỳ cầm chai bia, chạm vào chai bia trong tay Tống Thanh Việt, ngẩng đầu uống cạn bia trong chai: “Đánh một trận đi, Thanh Việt.”
Giây tiếp theo, Tống Thanh Việt nắm lấy áo Tô Ngọc Kỳ, đấm thẳng tới một quyền, Tô Ngọc Kỳ chớp mắt, trở tay chụp lấy tay của đối phương, đánh một quyền vào mặt của anh ta.
Cách đó không xa.
Đường Cảnh Ngọc nghe thấy tiếng động, quay đầu qua.
Hai người Tô Ngọc Kỳ và Tống Thanh Việt đã ngã ra đất, đánh đấm lẫn nhau.
“Mẹ nó, sao anh ba và anh Thanh lại đánh nhau rồi.”
Đường Cảnh Ngọc muốn đi qua khuyên can.
Nhưng bị Trần Cẩm Diễn ngăn lại: “Đợi một lát bọn họ đánh đủ là được rồi.”
Sau nửa đêm.
Trên mặt đất rải rác mấy chai bia.
Tô Ngọc Kỳ ngồi dậy sửa sang lại tây trang có chút lộn xộn, liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên mặt đất: “Này, đừng có giả chết, khi nãy tôi cũng không ra đòn ác.”
“Có phải cậu cảm thấy, nếu không đánh một trận, sau này sẽ không đánh lại tôi không.” Tống Thanh Việt mở to mắt, nửa cười nửa mỉa mai.
. . . .
Rạng sáng 4 giờ.
Cố Nhã Thiển đã bị Tô Vân Thư kéo dậy.
Bắt đầu chuẩn bị trang điểm.
Thay áo cưới.
Cố Nhã Thiển cực kỳ tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo giống như lúc này.
Cô lập tức trở thành cô dâu của Tô Ngọc Kỳ rồi.
Đây là chuyện cô luôn vui vẻ luôn mong chờ.
Cho dù những lời Đông Phương Vỹ nói là thật hay giả, cô muốn tin tưởng anh, tin tưởng đáy mắt dịu dàng anh nhìn cô không phải là lừa gạt.
Cô cũng không nói chuyện này với Tô Ngọc Kỳ, cũng không đi tra hỏi anh, cô không hy vọng khiến anh cảm thấy, cô là loại người bị mấy câu nói quấy rối đến tâm trạng không yên.
Nếu lựa chọn tin tưởng anh.
Cho dù phía trước là bụi gai trải rộng cũng sẽ bị cô giẫm thành đường.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cả người cô thoải mái hơn rất nhiều.