Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full

CHƯƠNG 246: NGOAN MỘT CHÚT, KHI HÔN NHỚ HÍT THỞ

Anh cười khẽ một tiếng: “Nhã Thiển, có phải em đang… cố ý trả thù anh hay không?”

Động tác của Cố Nhã Thiển chậm lại rất nhiều.

Dù sao anh cũng vì cô mới bị thương, cô cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, nhưng hai tay bỗng bị người ta nắm lấy, ngăn động tác tiếp theo của cô.

Tô Ngọc Kỳ lấy thuốc mỡ trong hòm thuốc ra, bóp một ít vào lòng bàn tay, xoa cổ tay của cô.

Mùa này thời tiết nóng bức, cô chỉ mặc một áo màu trắng bình thường, dù có anh che cho cô, nhưng khuỷu tay và đầu gối không tránh khỏi bị trầy da.

Thuốc mỡ lạnh ngắt mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Cố Nhã Thiển muốn rút tay về: “Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ, anh nhanh buông tôi ra.”

Rõ ràng anh bị thương nặng hơn, Cố Nhã Thiển thật không biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô cau mày muốn né tránh, nhưng anh cầm cổ tay cô khá mạnh, cô nhíu mày, sợ hãi nhìn màu đỏ tươi trên ngón tay anh: “Tô Ngọc Kỳ!”

Trên người cô xây xát rất nhiều, dù sao tiếp xúc trực tiếp ma sát với mặt đất, nhưng cũng nhẹ, có chỉ là phiếm hồng chỉ có trên đầu gối có một chỗ bị rách da.

Tay anh ấn ở chân cô, ánh mắt dừng trên đầu gối cô, chỗ có một vết sẹo rất nhạt, trắng hơn màu da trắng nõn bình thường của cô, Tô Ngọc Kỳ đưa tay, ngón tay hơi có vết chai, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cố Nhã Thiển cau mày, ngón tay anh nóng hổi, khiến thần kinh cô hơi run rẩy: “Để tôi tự làm.”

Người đàn ông đang bôi thuốc, buông lỏng tay ra.

Cố Nhã Thiển đứng dậy, định cứ như vậy đi.

Cúc áo anh chưa cài, lộ ra một vòm ngực tráng kiện, Cố Nhã Thiển đỏ mặt từ từ rời mắt.

“Anh còn tưởng Nhã Thiển em phải nhìn thêm mấy lần chứ?”

“Ai muốn nhìn.”

“Vừa nãy khi anh cởi quần áo, dáng vẻ em gấp gáp chứ không thế này.” Tô Ngọc Kỳ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, không trêu cô nữa mà hờ hững nói: “Cố Nhã Thiển, có thể phiền em đưa anh về phòng ngủ không?”

Cố Nhã Thiển nhìn Tô Ngọc Kỳ, rồi lặng lẽ đi tới, đỡ tay anh đi lên tầng, về phòng ngủ, sau đó cô định rời đi.

Nhưng cổ tay chợt bị anh giữ chặt, tay còn lại của anh bóp lấy eo cô quay người đặt cô ở trên giường, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: “Cứ đi như vậy sao? Cố Nhã Thiển, em thật không có lương tâm mà.”

“Chắc anh Tô cũng không bị thương ở đâu, tôi cũng không phải bác sĩ, không giúp được gì cho anh?” Cố Nhã Thiển lẳng lặng nhìn ánh mắt anh, đôi mắt sâu thẳm như vực, bên trong ánh lên ý cười thản nhiên, cô nghiêng mặt: “Hơn nữa, tôi lại không bảo anh cứu tôi.”

“Cho nên, ý cô Nhã Thiển là…” Một tay anh giữ chặt lấy cổ tay cô, tay kia đặt bên eo cô, môi mỏng nhếch lên khẽ mỉm cười, nhìn cô chăm chú, không ngừng tới gần, âm thanh rõ ràng, hơi thở cực nóng phả vào mặt cô: “Đáng đời anh phải không?”

Hô hấp của Cố Nhã Thiển cứng lại.

Bị hơi thở của anh vây lấy, gương mặt nóng hổi vì hơi thở của anh càng đỏ hơn, cô nhắm mắt lại: “Đây là do anh nói.”

Trong cổ họng anh nhộn nhạo ý cười.

Cố Nhã Thiển ngước mắt lên, cô thật sự không biết nên phản bác thế nào, dù sao đúng là anh vì cô mới bị thương, nếu không phải cô nhìn thấy tay áo anh có vết máu vô tình lưu lại, thì giờ đây Cố Nhã Thiển hoàn toàn không thể nhìn ra anh đã bị thương.

“Đúng, chính anh nói.” Anh gật đầu, không ngừng đến gần cô: “Anh đáng đời, đáng bị xe tông bị thương, đáng đời khi yêu phải Nhã Thiển em không có lương tâm.”

Hô hấp của cô hơi hỗn loạn, đưa tay muốn đẩy anh ra lại đụng phải tay anh, lòng bàn tay nhanh chóng dính vết tích nóng ướt.

Đầu ngón tay cô hơi run rẩy.

Xúc cảm nóng ướt dính trên tay khiến da đầu cô ngứa ngáy: “Tô Ngọc Kỳ…”

“Ừ.” Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô, lúc này Cố Nhã Thiển cũng không còn tâm trạng quan tâm điều này, cô lại không dám dùng sức đẩy anh: “Tô Ngọc Kỳ, anh đang bị thương anh mau buông tôi ra. Anh có cách liên lạc bác sĩ gia đình hay không, sao anh ta còn chưa đến?”

“Tô Ngọc Kỳ… Ưm…” Cố Nhã Thiển trừng to mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vừa ngạc nhiên vừa hơi tức giận, đầu lưỡi bị cuốn lên, anh bá đạo tới tấp hôn, cướp đoạt không khí trong miệng cô, toàn bộ đều là hơi thở của đàn ông.

Khiến cô cảm thấy quen thuộc mà run rẩy.

Anh gần như đoán chắc cô gái này sẽ mềm lòng, đoán chắc cô sẽ không kháng cự sẽ không dùng lực đẩy anh ra, anh ôm chặt cô, nhìn hàng mi dày run rẩy của cô, và đôi mắt trong sáng khiến anh điên cuồng, trầm luân trong đó.

Chỉ có bản thân anh biết, anh quan tâm cô đến mức nào.

Anh có thể chịu đựng tất cả, duy chỉ không chịu đựng được cô rời khỏi anh.

“Ngoan một chút, khi hôn nhớ hít thở.” Anh hơi buông lỏng cô một chút, cho cô thời gian hít thở, âm thanh khàn đặc, Cố Nhã Thiển bị hôn khiến đầu óc trống rỗng, thậm chí cô còn có cảm giác sắp ngạt thở, hôn mê.

Cả người nhũn ra bất lực, thở dốc mấy lần thì cánh môi lại bị bịt kín.

Cô như con cá mắc cạn bên bờ.

Anh hôn thành thạo mà rất có kỹ xảo, anh biết từng điểm mẫn cảm trên người cô, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy mỗi dây thần kinh trên người đều đang run rẩy, không biết qua bao lâu, Tô Ngọc Kỳ mới buông cô ra, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô.

Cố Nhã Thiển thở hổn hển, đưa tay đẩy tay anh ra: “Tô Ngọc Kỳ, anh thật không biết xấu hổ.”

“Câu nói này, anh đã được nghe Nhã Thiển em nói rất nhiều lần rồi.” Anh vẫn dán vào cô, lúc nói chuyện hơi thở phả nhẹ trên mặt cô, Cố Nhã Thiển chợt nở nụ cười, cô cười tủm tỉm gật đầu, sau đó đưa tay chọc vào miệng vết thương của anh một chút.

Ai bảo anh cưỡng hôn cô, ôm cô không buông.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!