Cô…cô không cố ý.
Cô không muốn làm anh bị thương, cô chỉ muốn đẩy anh ra mà thôi…
Cố Uyên chưa từng muốn làm anh bị thương.
Trên chiếc áo sơ mi màu nhạt của người đàn ông, có thể nhìn thấy một vết máu đỏ tươi càng ngày càng lan ra nhanh chóng, vết máu nhuộm trên môi anh, anh không nói gì cả, đôi mắt sâu thẳm đen láy, ngón tay anh nhẹ nhàng sờ lên mái tóc dài đen nhánh của cô, đầu ngón tay vuốt ve đôi mắt vì sợ hãi mà kinh hồn của cô.
Trong không khí, nồng nặc mùi máu tanh.
“Chỉ vì một sợi dây chuyền mà cô làm tôi bị thương?” Tay anh nắm lấy tay của Cố Uyên, bàn tay cô co quắp lại, người đàn ông cố mở nó ra, đưa nó đặt lên ngực mình: “Sao cô không đâm con dao vào đây, tôi chết rồi, cô có thể cùng tên tiểu tử nhà họ La đó cao chạy xa bay mà, Lưu Thanh Vũ, cô thật to gan!”
Bởi vì tức giận mà mất kiểm soát.
Bên dưới lòng bàn tay của Cố Uyên, chính là trái tim đang đập thình thịch của anh.
Cô thu lại tầm mắt: “Tôi…xin lỗi.”
Tô Ngọc Kỳ buông tay cô ra, đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nhìn cô, sau đó bước ra ngoài phòng ngủ.
Cố Uyên nghe thấy tiếng đóng cửa, cả người nặng nề nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, cả người dường như không còn chút sức lực nào cả.
Vú Trương hoảng hồn nhìn thấy nửa bên tay áo của người đàn ông toàn là máu: “Cậu chủ, cậu chủ bị sao vậy?”
Anh cầm chìa khóa bước nhanh về phía phòng khách, lúc đi đến cửa, anh đột nhiên dừng bước lại, nhìn Vú Trương, khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào, nói: “Vú lên lầu xem đi.”
Sau đó liền lái xe rời đi.
Vú trương vội vàng chạy vào phòng ngủ: “Cô chủ, cô chủ, đây là…” Bà nhìn thấy con dao dính đầy máu trên ga giường, bà hoảng sợ, vết thương trên cánh tay của cậu chủ, là do cô chủ….
Vú Trương sợ con dao sẽ làm Cố Uyên bị thương, nên vội vàng cất con dao đi, bà vô cùng hoảng hốt, hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, cô chủ còn đi siêu thị chọn quà cho cậu chủ, sao sau khi gặp nhau, về nhà…lại gây nhau nghiêm trọng như vậy.
“Cô chủ, cô không sao chứ ?”
“ Vú Trương, tôi mệt quá…”
“Được, cô chủ nghỉ ngơi một chút đi, cô ngủ trước, lát nữa tôi nấu cơm xong sẽ bưng lên đây cho cô.” Vú Trương đắp chăn cho Cố Uyên: “Cô chủ, tối qua cô làm mất sợi dây chuyền nào, cô nói tôi nghe đi, tôi sẽ giúp cô tìm.”
Hình như chỉ vì một sợi dây chuyền, mà cô chủ và cậu chủ cãi nhau lớn như vậy.
Cố Uyên không nói gì, cô nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
Vú Trương âm thầm thở dài một tiếng.
Bà ra ngoài.
Sáng hôm nay bà đem thùng rác đi đổ, cũng không có để ý kỹ, không lẽ dây chuyền của cô chủ bị vứt vào thùng rác rồi.
Màn đêm tĩnh mịch.
Cảnh sắc đẹp đẽ
Tống Thanh Việt tắm xong leo lên ôm chặt lấy người phụ nữ đang nằm trên giường, Khả Di mang theo cơ thể đau nhức mở mắt ra, đáy mắt lóe lên sự ghét bỏ, nhưng cô không có động đậy, chỉ là quay người lại, đưa lưng về phía anh.
Tống Thanh Việt cũng không có buồn, tỉ mỉ nhẹ nhàng hôn lên làn da sau lưng cô, Khả Di bị làm cho ngứa lên: “Tống Thanh Việt anh có xong chưa?”
Cô cảm thấy được dục vọng đang trào sôi của anh, cô nắm chặt tay: “Nếu anh có nhu cầu, thì đi tìm vợ chưa cưới của anh đi, hoặc là để em tìm cho anh một người phụ nữ xinh đẹp dẻo miệng ở hội sở đến thỏa mãn anh.”
Mới lăn lộn với cô xong, vừa vào tắm một cái lại bị kích thích nữa, cô còn muốn ngủ a!
“Khả Di, chỉ có em, chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh.” Anh vừa hôn lên làn da lưng trắng nõn mịn màng của cô, vừa nhỏ tiếng nói.
Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tống Thanh Việt vươn người lên lấy điện thoại, anh nhìn vào số điện thoại trên màn hình, lập tức ngồi dậy nghe máy, lão tam bình thường rất ít khi gọi cho anh trễ như vậy.
Anh nhăn nhăn mày, nghe bên kia là tiếng của một người phụ nữ lạ: “Cô nói gì, cậu ta bị thương, còn uống say nữa?”
Anh lập tức đứng dậy mở tủ quần áo ra lấy một chiếc áo sơ mi và quần tây: “Tôi biết rồi, tôi qua đó ngay.”
Thay xong quần áo, anh gài nút cổ tay: “Khả Di, anh ra ngoài một lát.”
Nghe thấy cuộc đối thoại trên điện thoại lúc nãy của anh, cô cười ngọt ngào: “Sao vậy, ra ngoài tìm phụ nữ nhanh vậy hả.”
“Đừng lộn xộn, không phải vậy.”
Khả Di dựa lưng vào đầu giường, để lộ ra đôi vai trắng nõn trần trụi, mái tóc màu cà phê rũ xuống đôi vai cô càng trở nên quyến rũ mê ly, thật là câu dẫn dục vọng người khác.
Tống Thanh Việt đeo kính lên, đáy mắt hiện lên tia ám muội, anh đi qua đó nâng môi cô lên hôn sâu cỡ một phút, thở gấp mà nói: “Anh ra ngoài, em ngủ trước đi.”
Tống Thanh Việt đến quán bar thì đã là tờ mờ 1 giờ sáng rồi.
Anh nhăn mày đảo một vòng mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ngọc Kỳ, hỏi rõ nơi anh ta đang ở để qua đó. Trong phòng, trên bàn bày lộn xộn đến bảy tám võ chai rượu, dưới chân cũng có, Tống Thanh Việt nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sofa liền chạy qua đó.
Ánh nhíu mày nhìn thấy tay áo vest màu đen lộ ra một tay áo sơ mi nhuộm đầy máu.
Bên cạnh Tô Ngọc Kỳ là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đang lo lắng nhìn anh, thấy Tống Thanh Việt đến, Nam Tâm nói: “Anh Tô đến đây đã uống rất nhiều rượu, anh ấy hình như cũng bị thương nữa, cứ chảy máu liên tục, tôi cũng không biết nên tìm ai nên lấy vân tay anh ấy mở khóa, gọi cho cô Tô, nhưng cô ấy không nghe máy nên gọi cho anh.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Anh nhìn cô gái thanh tú đang mặc bộ đồ phục vụ, rõ ràng là cô làm việc ở đây, nhưng nghe giọng điệu hình như là có quen với lão Tam, Tống Thanh Việt nghĩ, có phải lão Tam gần đây rất thích kiểu nữ sinh thanh thuần giống Lưu Thanh Vũ hay không, sao ngay cả người phục vụ cũng chọn người có phong cách này.
Nam Tâm lo lắng rời khỏi, cô biết cô có ở đây cũng không giúp được gì, đi ra đến cửa, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông anh tuấn say rượu đang nằm trên ghế sofa, cô vốn dĩ không muốn làm ở đây nữa.
Nhưng …cô đã được gặp anh Tô rất nhiều lần ở đây.
Cái cô Tô đó, lần trước Nam Tâm cũng có gặp.
Tối nay Tô tiên sinh uống say, tay cứ luôn chảy máu, miệng thì liên tục uống rượu, Nam Tâm gọi cho cô chủ Tô đầu tiên, gọi đến mấy lần, cô ấy cũng không bắt máy.
Lúc Tô tiên sinh say thật rồi, miệng có thốt ra một cái tên, là tên của cô chủ Tô.
“Thanh Vũ.”
“Mấy người làm sao đấy, tối hôm qua anh ba đưa chị dâu qua đây, tối nay anh lại chở anh ba đến, biết hai hôm nay em phải đi trực nên cố ý đến hành xác em chứ gì.”
Trần Cẩm Diễn thở dài: “Sao lại uống nhiều đến mức này”
Tống Thanh Việt châm điếu thuốc, ánh sáng từ bật lửa lập lòe một màu xanh sẫm, anh ngậm điếu thuốc vào miệng, ậm ờ nói: “Ai mà biết, cậu nói tối qua lão Tam dắt Lưu Thanh Vũ đến đây à, cô ấy sao rồi.”
“Chắc là anh ba chơi trò cầm thú ấy mà, chứ còn làm sao được nữa.” Trần Cẩm Diễn nói rồi đeo găng tay lên: “Phụ một tay coi, cởi đồ tây của anh ba ra cho em xem vết thương như nào.”
Người đàn ông uống say bí tỉ nằm dài trên giường cấp cứu của bệnh viện, mái tóc đen ngắn bị mồ hôi làm cho bết bát, dán sát vào trán, hai mắt nhắm nghiền.
Dưới ánh đèn sáng trưng, gương mặt điển trai này trông đến là nhợt nhạt vì thiếu máu.
Tống Thanh Việt ngậm điếu thuốc bước qua lột lớp đồ tây của anh ra, cởi ống tay áo bên phía cánh tay bị thương của anh xuống rồi nhíu mày: “Vết thương nặng cỡ này mà vẫn nhịn được đến bây giờ, đúng là chỉ có mỗi lão Tam thôi”
Ống tay trái của chiếc sơ mi màu nhạt đã thấm một lớp máu đỏ, máu vẫn tiếp tục rỉ ra không ngừng, ban đầu anh mặc đồ tây đen nên không thấy được, cởi ra rồi mới biết vết thương khủng bố đến cỡ nào.
“Làm gì mà bị thương thế không biết.” Trần Cẩm Diễn nhìn vết thương bên tay trái của anh, dài sáu bảy cm, rất sâu, vết thương vẫn từ từ rách tiếp ra. “Anh Việt, hay anh về đi, đêm nay là ca trực của em mà, để em trông là được rồi.”
“Ừ, có việc thì gọi anh.” Tống Thanh Việt nâng tay lên nhìn đồng hồ, anh có ở lại đây cũng chẳng giúp được gì.
Ánh ban mai soi rọi vào khắp căn phòng.
Tô Ngọc Kỳ bừng tỉnh, dư chứng từ cơn say rượu làm toàn thân ê ẩm cả, anh nhíu mày, lúc chống tay ngồi dậy cảm nhận được cơn đau buốt lên mới phát hiện ra tay của mình đã được băng bó kỹ lưỡng, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương của thuốc khử trùng.
Đây là bệnh viện à?
Y tá đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ, cô y tá trẻ tuổi đã đỏ ửng cá mặt: “Anh tỉnh rồi à, để em thay thuốc cho anh.”
“Tối qua ai đưa tôi vào đây vậy?” Anh còn nhớ tối hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự Ngân Phong thì có đến quán bar làm vài ly, sau đó gặp phải Nam Tâm, đầu anh vẫn nhức buốt, Tô Ngọc Kỳ đưa tay lên day day thái dương.
“Là một anh họ Tô đưa anh vào đấy.” Y tá thay thuốc xong rồi nói: “Bác sĩ Trần có dặn anh tỉnh rồi thì gọi cho anh ấy.”
Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn bộ đồ trên người mình, anh vẫn còn đang mặc đồ từ tận hôm trước, nửa đêm nửa hôm phải đưa Cố Uyên vào bệnh viện làm anh mệt chết đi được, đến cả thời gian thay cũng không có, thế là bèn rút điện thoại ra gọi ngay cho Hoàng Hưng: “Mang cho tôi bộ đồ vào bệnh viện đi”
Hai mươi phút sau, Hoàng Hưng vội vã chạy đến, nhìn dải băng trắng trên cánh tay Tô Ngọc Kỳ mà ngẩn người: “Tay của anh…”
“Không sao đâu.” Tô Ngọc Kỳ châm điếu thuốc lá, cứ như không cảm giác được chút đau đớn nào từ cánh tay vậy: “Điều tra nhà họ La cho tôi”
Vừa khéo hôm nay Hoàng Hưng mới nghe được thông tin mới về nhà họ La: “Con trai nhỏ của nhà họ La mới trở về, mà hình như sức khỏe của cậu ta không được tốt lắm, bây giờ còn đang nằm viện đấy ạ, nhưng nghe nói là lần này cậu ta vừa về đã dứt khoát từ chối yêu cầu của La Triết Bạch, hình như không có ý dọn vào nhà họ La ở”.
Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng nhếch môi: “Chết đi là tốt nhất”
Hoàng Hưng cúi đầu, cảm thấy hơi kinh ngạc, anh với con trai nhỏ nhà họ La có thù oán sâu đậm đến cỡ nào vậy chứ.
Nhà họ Tô và nhà họ La tạm thời đâu có xung đột về chuyện hợp tác nào đâu.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy xe của Tống Thanh Việt dừng trước cửa, anh bước xuống đưa mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Tối qua nhân viên phục vụ gọi em đến đón anh đấy, anh ba à, anh có biết tại vì anh mà em phải từ bỏ buổi sinh hoạt ban khuya của mình không hả?”
Tô Ngọc Kỳ ngồi vào xe, dặn Hoàng Hưng đến công ty trước, rồi lại cười nhạt: “Hy sinh lớn quá nhỉ.”
“Không phải à? ” Tống Thanh Việt liếc nhìn cánh tay anh: “Không sao chứ, sao mà bị thương vậy.” Anh ngập ngừng vài giây rồi hỏi tiếp: “Lưu Thanh Vũ làm đó à?”
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ hơi tối lại, nhưng anh không trả lời.
Ngầm thừa nhận rồi.
Mấy giây sau Tô Ngọc Kỳ mới lên tiếng: “Về Gấm Nhu đi”
“Má, anh coi em là tài xế thiệt đó hả.” Tống Thanh Việt dập tắt điếu thuốc trên tay, bật cười chửi thề một câu rồi vẫn đánh lái về hướng Gấm Nhu.
Tô Ngọc Kỳ vừa về đến nhà đã bắt đầu vào phòng tắm táp, lúc đụng đến vết thương trên cánh tay thì chợt khựng lại, anh đứng dưới dòng nước dịu dàng ấm ấp này lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của người con gái ấy, dường như cô đã khắc sâu sợi dây chuyền được người con trai khác tặng vào tận đáy lòng mình, vì một sợi dây chuyền mà từ chối anh, đồng ý với yêu cầu quá đáng của anh, còn dùng dao làm anh bị thương.
Anh nhắm nghiền mắt lại.
Hai tay siết chặt.
Vết thương trên tay càng đau thì ký ức trong đầu anh càng hiện về rõ ràng
Tắm rửa xong rồi bèn bước ra ngoài.
Tiếng chuông di động đổ chuông liên tục, anh liếc mắt nhìn, cuộc gọi đến từ Vú Trương, vừa nhận đã biết chắc hẳn Vú Trương muốn nói về người phụ nữ kia với anh.
“Từ sáng đến giờ cô nhà vẫn chưa ăn gì cậu ạ.”
“Cô ta không ăn thì thôi, không ăn thì cứ để cô ta nhịn đói đi!” Anh trầm giọng nói hết câu liền tắt máy, ném di động lên giường.
Tuyệt thực vì một sợi dây chuyền à?
Trong căn phòng bệnh cao cấp nhất ở bệnh viện hàng đầu tại thành phố Hải Châu
La Thần Dương đang ngồi đọc sách, một người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều gọt táo cạnh bên: “Thần Dương à, con vừa mới làm phẫu thuật nên không thể quá kích động được đâu, lần này con làm mẹ với bà sợ muốn chết luôn đấy.”
“Con không sao đâu.” Thiếu niên lạnh nhạt đáp lời: “Mọi người đừng lo”
“Làm sao mẹ không lo cho con được cơ chứ.” Bà La dịu dàng trách móc cậu, phòng bệnh rất yên tĩnh, gương mặt khôi ngô tuấn tú của La Thần Dương lại trắng bệch, cậu nằm trên giường, tay cầm cuốn sách, Bà La thấy mình nói nhiều đến thế mà chỉ nghe cậu “Ừ” lại một tiếng
Bèn thầm thở dài .
Nhưng nỗi hổ thẹn lại càng đong đầy thêm trong lòng bà.
“Con đến rồi hả Loan Loan.” Lúc chạng vạng tối, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp yêu kiều mặc chiếc váy lông dài và chiếc áo khoác ngoài màu hồng bước vào phòng bệnh, bà La mỉm cười chào hỏi rồi vỗ nhẹ lên tay cô: “Loan Loan qua đây ngồi nè con, dì cũng sắp đi rồi, con ngồi đây nói chuyện với Thần Dương nhé.”
Lục Loan Loan nhìn thoáng qua La Thần Dương, cô gái trẻ ngượng ngùng gật đầu, bất an ngồi xuống ghế.
Bà La cố ý dành không gian cho bọn họ nói chuyện riêng với nhau.
Nhưng trong phòng bệnh chẳng có ai chịu lên tiểng, không khí hết sức yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lật loạt xoạt của trang giấy, La Thần Dương đang tập trung đọc sách, cô gái chớp mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt hoàn mỹ của anh, không muốn quấy rầy.
Dường như cô không thấy lúng túng một chút nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!