Chương 960:
Sau khi Tiêu Lăng Dạ đến đoàn phim, Lý Mưu sai nhân viên thúc giục Tiêu Lăng Dạ đi trang điểm và thay đổi trang phục, chuẩn bị quay những cảnh phối hợp của Lâm Quán Quán và Tiêu Lăng Dạ.
Bởi vì là tạm thời sắp xếp xuất diễn, tất cả các cảnh đều muốn được quay ngay bây giờ.
Tiêu Lăng Dạ đóng vai cổ trang nên cần thời gian trang điểm, dựng bối cảnh tại chỗ cũng cần thời gian, thay vào đó Lâm Quán Quán có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Phòng thay đồ.
Chuyên viên trang điểm đang dán tóc giả cho anh, vốn dĩ những người trang điểm trong đoàn đều là nữ, nhưng sau khi Tiêu Lăng Dạ đến, ông biết Tiêu Lăng Dạ nổi tiếng không thích tiếp xúc tay chân với phụ nữ, vì vậy Lý Mưu đã cố ý tìm một chuyên viên trang điểm là nam cho anh.
Giờ phút này, nam nhân viên trang điểm này đang trang điểm cho Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ là nam chính, có phòng thay đồ riêng, phòng thay đồ cũng không nhỏ, Lâm Quán Quán cảm thấy bên ngoài quá ồn ào nên dứt khoác đặt ghế nằm ở phòng thay đồ, tranh thủ thời gian Tiêu Lăng Dạ trang điểm, cô cũng có thể nghỉ ngơi ở phòng thay đồ một chút.
Thân phận của Tiêu Lăng Dạ trong đoàn phim được giữ bí mật, trước đây tỷ lệ lộ diện của anh cũng không cao nên chỉ có một số người trong đoàn biết được thân phận của anh, nhưng bởi vì khí thế của anh quá mạnh, khắp thân đều viết người lạ không nên đến gần. Cho nên thời gian vào đoàn lâu như vậy, rất ít người dám nói chuyện với anh.
Chuyên gia trang điểm của anh cũng không dám.
Bởi vậy.
Phòng thay đồ to như vậy vô cùng yên ắng.
Chỉ có nhân viên trang điểm căng thẳng vô tình chạm vào lọ chai phát ra tiếng.
“Yên lặng!”
‘Xin, xin lỗi!
Tay chuyên viên trang điểm run lên, súyt nữa làm đổ một cái chai khác.
Tiêu Lăng Dạ liếc nhìn Lâm Quán Quán trong gương, thấy cô còn chưa ngủ, anh nghĩ là do tiếng của chuyên viên trang điểm quá ồn khiến cô không ngủ được, anh nhìn chuyên viên trang điểm với ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Lòng bàn tay chuyên viên trang điểm đổ đầy mồ hôi lạnh, anh vô thức hạ thấp giọng nói: “Tôi, tôi sẽ cố gắng cẩn thận hơn.”
Lâm Quán Quán vốn rất buồn ngủ, nhưng thật sự để cho cô ngủ say, cô vẫn không ngủ được, nhìn Tiêu Lăng Dạ ngồi đó dán tóc giả, cô dựa vào ghế, hứng thú bừng bừng mà nhìn chằm chằm xem.
“Không ngủ được?” Tiêu Lăng Dạ bất lực nhìn cô.
“Để lát rồi ngủ cũng được.” Lâm Quán Quán nhìn anh từ trong gương: “Anh có khó chịu không?”
“Vẫn ổn!”
Lâm Quán Quán nhấp môi cười trộm, cố ý dọa anh: “Có bao giờ anh để ý những nam diễn viên thường xuyên đóng phim cổ trang mép tóc sẽ càng ngày càng cao không?”
“Hả?” Tiêu Lăng Dạ nghiêng đầu nhìn cô.
“Bởi vì bới cao một chút để lộ trán khi chụp sẽ đẹp hơn nên chuyên gia trang điểm sẽ chải hết tóc cho diễn viên rồi mới đeo tóc vào. Theo thời gian trôi qua, mép tóc liền sẽ càng ngày càng dời ra phía sau. Ha ha, chẳng lẽ anh không phát hiện, những nam diễn phim truyền hình cổ trang khi xuất hiện ngoài đời sẽ để tóc mái à, vởi bị nếu chải ngược tóc mái lên thì sẽ lộ ra vầng trán đầy đặn đấy … Ha ha, sẽ làm các fan vỡ mộng!”
Tiêu Lăng Dạ nhìn mình trong gương, yên lặng vươn tay, kéo vị trí tóc giả xuống dưới.
Ha ha!
Người đàn ông nhàm chán này! Lâm Quán Quán cười nghẹn.
Mặc dù tình huống cô nói là sự thật, nhưng Tiêu Lăng Dạ không phải người trong làng giải trí, quay xong bộ này anh liền rời khỏi lĩnh vực điện ảnh. Chỉ cần quay một bộ phim như vậy cũng không đến mức làm mép tóc lui về phía sau.
Sau khi trêu chọc Tiêu Lăng Dạ, Lâm Quán Quán lại buồn ngủ, cô đánh cái ngáp, xoay người nằm trên ghế, xua tay nói: “Không nói nữa, em ngủ đây, khi nào chuẩn bị xong thì kêu em.”