Trên tay Tiêu Lăng Dạ dùng chút sức lực, anh quét mắt nhìn một vòng nhân viên công tác, đã có nhân viên công tác nhận thấy được tình huống bên này không đúng, lặng lẽ nhìn lại đây, chỉ là ngại cái khí thế của hai người đàn ông này quá cường đại, không dám lại đây.
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ sâu thẳm: “Tổng giám đốc Long luôn luôn tùy ý làm bậy như vậy sao!”
“Đoán đúng rồi!”
Tiêu Lăng Dạ cười lạnh: “Nháo lớn hơn một chút cũng tốt, tôi đang lo không có lý do gì công khai mối quan hệ với Quán Quán đây!”
Long Ngự Thiên nheo mắt phượng lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Dạ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đàn ông đối chọi gay gắt, nửa bước không nhường nhịn.
Cánh tay Lâm Quán Quán bị Long Ngự Thiên nắm chặt, nhìn bộ dạng hai người, trái tim khẩn trương lại bắt đầu kinh hoảng, hai người kia không sợ nháo ra chuyện lớn nhưng mà cô sợ nha.
Nếu chuyện xé ra lớn, cũn không biết truyền thông sẽ viết như thế nào đâu.
Sát thương của đồn đãi vớ vẫn cô xem như đã được lĩnh giáo rồi.
Càng quan trọng hơn là hai người đàn ông này một cái là tổng tài tập đoàn Tiêu thị, một cái là tổng tài tập đoàn Long thị, hai người tài lực hùng hậu, nếu thật sự đối đầu nhau tuyệt đối ai cũng đều không chiếm được tiện nghi.
Long Ngự Thiên cô không quản nhưng cô không muốn để Tiêu Lăng Dạ bị thiệt hại.
“Khu!”
Lâm Quán Quán ho nhẹ một tiếng, xen ngang hai người đàn ông đang “nhìn nhau thâm tình”, thấy hai hai người đàn ông đồng thời nhìn qua, cô căng da đầu nói: “ n oán cá nhân, chúng ta có thể âm thầm giải quyết được không vậy?”
Long Ngự Thiên nhướng mày, một đầu tóc dài màu bạc ở dưới ánh đèn như toát ra ánh sáng lạnh băng: “Chỉ sợ không được!”
Lâm Quán Quán giận!
Cô giãy dụa hai cái, trừng mắt nhìn Long Ngự Thiên: “Long Ngự Thiên, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi! Lúc trước anh ở nước M giúp đỡ tôi, còn có lần trước anh giúp tôi giải vây ở Đế Cung, tôi rất cảm kích anh nhưng là không hơn! Chúng ta đã chia tay, tôi cũng không có đam mê quay lại với bạn trai cũ! Hiện tại người yêu của tôi là Tiêu Lăng Dạ, tôi cũng rất yêu anh ấy, chúng tôi sẽ kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau.”
Theo thanh âm của cô, tươi cười của Long Ngự Thiên ngưng hẳn, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt đen nhánh ám trầm, phảng phát như trong nháy mắt sẽ bị hút vào không gian đen tối đó, làm người khác không nhịn được mà sởn tóc gáy.
Lâm Quán Quán sợ không!
Cô sợt Nhưng cô càng hiểu rõ, những lời này sớm hay muộn gì cũng phải nói ra.
“Long Ngự Thiên.”
Long Ngự Thiên không để ý tới cô, chỉ lắm bẩm lặp lại: “Sống hạnh phúc bên nhau?”
“Đúng!”
Lâm Quán Quán nắm lấy tay Tiêu Lăng Dạ: “Chúng ta sẽ hạnh phúc!”
“Tôi đồng ý rồi sao?” Tiếng nói của anh càng lạnh hơn.
Dù có không đúng lúc nhưng Lâm Quán Quán vẫn là không nhịn được cô hung hăng trợn trắng mắt: “Anh cũng không phải ba của tôi, anh đồng ý hay không đồng ý thì có cọng lông quan hệ nào tới tôi! Dù cho có là ba tôi thì cũng không quản được chuyện tình cảm của tôi!”
*Tốt! Rất tốt!”
Thanh âm Long Ngự Thiên lạnh lẽo đến tận xương tủy, anh buông tay ra, lui ra phía sau hai bước, híp mắt nhìn Lâm Quán Quán cùng Tiêu Lăng Dạ, sau một lúc lâu, khóe miệng tươi cười lại lần nữa gợi lên, chỉ là nụ cười đó thấy thế nào cũng rất lạnh lẽo, rát dọa người.
“Tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai người làm sao hạnh phúc được!”
“Tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai người làm sao hạnh phúc được!”
Một câu giống như cảnh cáo, càng giống như uy hiếp! Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ lập tức trầm xuống.