Chương 363:
Lâm Quán Quán có chút ngây người.
Về nước thời gian dài như vậy, nhưng anh ta vẫn luôn không liên lạc với cô, tình huống này… Có chút không bình thường.
Hơn nữa lần trước Duệ Duệ xảy ra chuyện, cô dùng điện thoại Tiêu Lăng Dạ gọi điện cho anh, anh cũng không bắt máy.
Theo lý thuyết.
Cô ở trong ngành giải trí đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc anh cũng phải nhận được tin tức mới đúng chứ.
Thế nhưng một chút tin tức đều không có.
Lâm Quán Quán run run một chút.
Mẹ nó!
Không phải là âm mưu gì lớn phía sau chứ.
Ở ngay trước mặt anh lại nghĩ tới đàn ông khác!
Con mắt Tiêu Lăng Dạ bốc hỏa, anh nhẹ nhàng nhần đầu gối cô một cái.
“Aaa.” Lâm Quán Quán đau giật mình một cái.
“Xin lỗi, trượt tay.”
Mẹ nó!
Lâm Quán Quán thiếu chút nữa mà chửi tục.
*Đi ngủ!”
…” Lâm Quán Quán che lại bụng nhỏ: “Không phải nói muốn trò chuyện sao?”
“Hơn một giờ rồi, không nói nữa, ngủ!”
“AI” Lâm Quán Quán nhắm mắt lại: “Vậy anh đi ngủ đi.”
Sau một lúc lâu, không nghe tháy động tĩnh.
Lâm Quán Quán mở mắt ra, liền thầy Tiêu Lăng Dạ dùng ánh mắt nặng nê nhìn chăm chăm cô, cô ngáp một cái: “Làm sao vậy?”
“Đây là phòng anh.”
Lâm Quán Quán sửng sốt.
Đúng vậy.
Nơi này là phòng Tiêu Lăng Dạ, cô xém nữa quên mắt.
Cô cười gượng.
Cô giật gật theo bản năng.
Tiêu Lăng Dạ đè lại bờ vai cô: “Làm cái gì?”
“Đi”
“Đi đâu?”
“Đi sang phòng khác.”
…” Mắt Tiêu Lăng Dạ trầm xuống, mạnh mẽ ấn cô ở trên giường: “Bộ dạng em như thế này sao đi phòng khác được! Đừng lộn xộn, ngủ nhanh đi!”
“Vậy còn anh?”
“Ngủ sô pha!”
Sô pha khách sạn cũng chỉ rộng có 1 mét 2, Tiêu Lăng Dạ 1 mét 8 mấy, người cao to nằm ở trên ghé, tay dài chân dài không duỗi thẳng ra được, nhìn hoàn toàn khó chịu.
Hơn nữa đêm thu lại lạnh.
Càng quan trọng là, chăn dự phòng của khách sạn trong phòng đều đã dùng hét.
Hôm nay nếu như không phải Tiêu Lăng Dạ, không chừng hiện tại cô vẫn đang đau choáng ở trên giường mà Tiêu Lăng Dạ từ 10 giờ hơn vì cô mà bận trước bận sau, hiện tại cũng một giờ sáng. Giúp cô nhiều như vậy, cô còn để anh ngủ sô pha… Chính cô còn cảm thấy như vậy thật không có tình người.
Lâm Quán Quán cắn môi: “Nếu không, anh lên giường ngủ đi.”
“Được!”