Chương 347:
“Có thể chụp hình với tôi được không, tôi tuyệt đối sẽ không phát ra ngoài, tôi chỉ để trong di động của mình thôi.”
Cơ Dã Hỏa do dự.
Tôn thiến có chút mắt mát: “Anh không cần khó xử, không được cũng không sao.”
*Cô thật sự không phải tới để xem mắt sao?”
Tôn Thiên nhắc tay làm ra động tác thề: “Tuyệt đối không phải!”
“Được!” Cơ Dã Hỏa thống khoái gật đầu: “Di động đâu.”
Tôn Thiến móc di động ra đưa cho anh, Cơ Dã Hỏa ngồi vào bên người Tôn Thiến, tìm camera chụp một tắm ảnh chung.
“Răng rắc.”
Ở trong ảnh hai người đầy mặt tươi cười.
Cô gái ôm di động giống như đạt được chí bảo.
Kết quả là.
Một hồi xem mắt thành công biến thành buổi họp mặt fan.
Xác định Tôn Thiến không phải tới xem mắt, Cơ Dã Hỏa ngược lại thả lỏng, anh vốn dĩ cũng không phải người khó ở chung, hơn nữa người ta là fans anh, thực mau hai người liền vừa nói vừa cười.
Liễu Uyễển Lê bưng điểm tâm cùng đồ uống đi vào phòng khách, nhìn đến chính là hai người chuyện trò vui vẻ.
Ánh mắt bà sáng ngời, bước nhanh đi tới.
“Nói gì mà vui vẻ vậy!”
“Cháu chỉ cùng anh Hỏa trò chuyện công việc thôi.”
Fans đều xưng anh là “Anh Hỏa”, fan của anh tự xưng là nồi lẫu.
Liễu Uyễển Lê không chú ý đến chuyện của ngành giải trí, đương nhiên không biết, nghe Tôn Thiến gọi thân thiết Tiêu Dận là “Anh Hỏa”, mà A Dận cũng cũng không có phản đối gì, bà còn tưởng rằng hai người thường hay trò chuyện riêng mới vậy.
Trái tim cô ngay lập tức nhẹ nhàng.
“Mệt không, phòng bếp vừa mới làm một chút điểm tâm, còn nóng lắm, cháu dùng một ít đi. Không biết cháu thích ăn cái gì nên mỗi thứ cô đều làm một ít, đồ uống là nước chanh, người ta bảo uống nước chanh nhiều sẽ tốt cho nhan sắc đấy. Thời tiết lạnh, cô cố ý làm nước chanh ấm, nhân lúc còn ấm, cháu uống đi.”
Tôn Thiến thụ sủng nhược kinh, nhanh nhảu nhận lấy: *Cảm ơn dì.”
“Đừng khách khí.”
Liễu Uyễển Lê cực kỳ vui vẻ.
Tình huống công ty hiện tại không được khả quan lắm, tuy rằng công ty cũng xin lỗi, bồi thường cũng bồi thường rồi nhưng rốt cuộc lại làm mọi chuyện lớn hơn, danh dự bị ảnh hưởng, cho nên tổn thát rất nặng nè.
Như vậy sau máy ngày, khách sạn đã liên tục đóng cửa.
Biên chế cũng đã giảm vài nhóm.
Nhưng trước mắt càng quan trọng hơn là, tài chính công ty liên tục gãy, hiện tại đã không có tiên quay vòng.
Hơn nữa, không có ngân hàng nào đồng ý cho bọn họ vay.
Lúc này, Tôn Thiến có vẻ phá lệ quan trọng.
Ba của Tôn thiến là chủ ngân hàng, trong nhà thứ không thiếu nhất chính là tiền! Hiện tại, tổ phụ cô đã về hưu, ba tiếp quản ngân hàng, mà Tôn Thiến là duy nhất độc đinh Tôn gia.
Đồng dạng, cũng là hòn ngọc quý trên tay Tôn gia.
Nếu A Dận có thể cùng cô đến với nhau, tiền? Căn bản không cần phải để tâm.
Nghĩ đến đây.
Thái độ Liễu Uyễn Lê đối đãi Tôn Thiến càng thêm thân thiện, cô lôi kéo tay Tôn Thiến, ôn nhu nói: “Thiến Thiền à, cô cảm thấy cùng cháu đặc biệt có mắt duyên, ánh mắt đầu tiên nhìn đến cháu liền đặc biệt thích! Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ. Cháu không biết đó thôi, trước kia cô nằm mơ cũng muốn có đứa con gái. Nhưng cô không có phúc khí, liền sinh hai cái quỷ đòi nợ.”
*“DÌ à, Anh Hỏa thực sự rất tốt nha.”
“Tốt cái gì mà tốt, cả ngày không thấy được bóng người.”
Liễu Uyễển Lê oán trách nói: “Thiến Thiến, cô rất thích cháu. Nếu không cháu không chê phiền, về sau liền đến chơi với cô, trò chuyện với bà già như cô.”