Chương 313:
Khoảng cách hai người chỉ còn lại có hai mươi centimet.
“Mẹ!”
Ở phòng vệ sinh, Tâm Can đã thay xong quần áo: “Đặng đặng đặng” đẩy cửa chạy ra tới.
Đông!
Như là đột nhiên giải huyệt.
Lâm Quán Quán cả người giật mình, nhanh lui ra phía sau vài bước kéo ra khoảng cách với Tiêu Lăng Dạ, má cô đỏ bừng, trái tim đập loạn, nửa ngày cũng không dám nhìn anh.
Cô che ngực lại.
Vừa rồi…
Vừa rồi Tiêu Lăng Dạ không phải là muốn hôn cô đấy chứ?
Một bên.
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét Tâm Can liếc mắt một cái.
Tâm Can hoàn toàn không phát hiện chính mình phá hủy chuyện tốt của ba, cô “Đặng đặng đặng” chạy tới, vui vẻ ở trước mặt Lâm Quán Quán xoay tròn một vòng: “Mẹ, mẹ xem có đẹp không?”
Đôi mắt Lâm Quán Quán sáng ngời: “Đẹp!”
Tiểu nha đầu ăn mặc một váy bồng hồng nhạt, bên ngoài mặc áo khoác cao bồi thêu thùa trắng, phía dưới là một cái leggings màu trắng thêm giày da nhỏ.
Cô bé vừa chuyển động, váy bay lên cộng thêm khuôn mặt xinh xắn hồng hào cùng đầu nhỏ, đáng yêu đến không chịu được.
Lâm Quán Quán lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.
“Thật xinh đẹp!”
“Ha ha!” Tâm Can đắc ý cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, ánh mắt của mẹ là tốt nhất!”
“Mẹ nói sau này Tâm Can lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Tâm Can càng vui vẻ, nâng cằm vẻ mặt kiêu ngạo: “Ha ha, bởi vì ba đẹp trai, mẹ đẹp gái! Tâm Can nhận được gen tốt đương nhiên sẽ đẹp.”
Thời điểm khen chính mình, nhân tiện cũng khen Tiêu Lăng Dạ cùng Lâm Quán Quán.
Mi mắt Lâm Quán Quán cong cong, cô sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của cô bé: “Thời gian không còn sớm, con nhanh đi thay đồ ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”
“Dạt Tâm Can mới vừa đi, con ngươi Tiêu Lăng Dạ chọt lóe: “Anh đi rửa mặt.”
“ỪmỊ”
Rửa mặt thì rửa mặt đi, nói cô làm cái gì.
Lâm Quán Quán ngồi ở mép giường, nghĩ đợi chút như thế nào nói với Tâm Can chuyện cô sắp ở lại đoàn phim.
Phòng vệ sinh.
“A,ba ba, Tâm Can muốn thay quần áo, ba không thể đi vào.”
“Đợi chút nữa rồi thay.”
Tiêu Lăng Dạ đi theo tiểu nha đầu cùng nhau đi vào phòng vệ sinh, anh đi đến trước mặt Tâm Can, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé: “Ba ba có chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì ạ?”
“Mẹ con muốn đi đoàn phim đóng phim.”
Tâm Can gãi gãi đầu: “Ma ma không phải đã ở đoàn phim đóng phim sao?”
“Không giống nhau, lần này mẹ muốn ở tại đoàn phim, muốn quay đến khi phần diễn của mẹ đóng máy mới có thể trở về. Nói đơn giản, ít nhất nửa tháng, chúng ta mới có thể nhìn thấy mẹ.”
Vẻ mặt Tâm Can như trời sụp đất lở.
“Không được không được, Tâm Can thật vất vả mới vừa nhận mẹ, mỗi ngày Tâm Can đều phải cùng mẹ ở bên nhau.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tâm Can lập tức nắm tay, vẻ mặt kiên định: “Tâm Can không cho mẹ ở đoàn phim là được rồi!”
Con ngươi Tiêu Lăng Dạ lại là chọt lóe: “Con định làm như thế nào?”
Tâm Can vỗ tiểu ngực: “Hắc hắc, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cái này Tâm Can am hiểu nhất!”
Thực tốt.
Tiêu Lăng Dạ vừa lòng đứng lên, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Năm phút sau.
Tâm Can thay đổi áo ngủ từ phòng vệ sinh đi ra.
“Tâm Can.”
“MẹP”
“Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tâm Can lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán xem cô bé mặc đồ mỏng liên nhanh đem cô ôm vào trong lòng ngực, kéo chăn trùm lên người cô bé.
Tâm Can hạnh phúc nheo đôi mắt lại.