Chương 208: Em trai ngoan, mau gọi chị gái nghe
“Người nhà bệnh nhân có thể vào thăm nhưng chỉ nửa tiếng. Mỗi lần chỉ có hai người vào được. Ai trong các người muốn vào?”
“Con!”
Tâm Can là người đầu tiên nhảy ra: “Con muốn đi, con muốn đi! Con muốn gặp anh trai!”
Cô bé muốn nói với anh trai mình một tin tốt rằng họ là anh em ruột.
Người lo lắng nhất cho Duệ Duệ là Lâm Quán Quán.
Cuối cùng, Lâm Quán Quán đưa Tâm Can vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cả hai đều mặc áo choàng vô trùng và đeo khẩu trang. Tất cả đều được kiểm tra trước khi được phép vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Ngay khi bước vào, nước mắt Lâm Quán Quán đã rơi.
Cô không phải là người hay khóc nhưng từ khi Duệ Duệ bị tai nạn đến giờ, nước mắt của cô gần như đã cạn.
Trong phòng bệnh.
Lâm Duệ nằm trên giường bệnh màu trắng với chiếc chăn bông che trước ngực, phần thân trên không mảnh vải che thân, lộ ra bờ vai gầy.
Lúc này, cậu bé đang đeo mặt nạ dưỡng khí trên mặt, trên tay đang truyền dịch, vài chiếc ông trong ngực và nhiêu dụng cụ y tế lạnh lẽo khác nhau trên đầu giường.
Lâm Duệ đã tỉnh dậy, sắc mặt tái nhọợt, nhìn nghiêng nhìn thấy Lâm Quán Quán và Tâm Can, khóe mắt cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nước mắt Lâm Quán Quán rơi xuống.
Cô nắm tay Tâm Can, bước đến bên giường.
“Duệ Duệ.”
“Mẹ.”
Lâm Quán Quán nắm lấy tay cậu, nhiệt độ trên tay cậu bé đã trở lại bình thường. Hạ rồi, cuối cùng cũng hạ sốt rồi, quá tốt rồi.”
“Mẹ ơi.”Qua mặt nạ dưỡng khí, giọng nói của cậu bé có chút mơ hồ, cậu bé còn có chút suy yếu, thanh âm cũng đứt quãng: “Con xin lỗi,con khiến mẹ lo lắng rồi.”
“Đứa bé ngốc!”
“Anh ơi!”Tâm Can nằm trên giường, nghiêng đầu, rạng rỡ nhìn cậu: “Anh! Anh! Anh! Anh!”
Cô bé gọi nhiều lần liên tiếp như thể cố gắng bù đắp tất cả những năm này cô bé đã không gọi và sau đó mỉm cười thật tươi: “Anh trai! Hãy để em chính thức giới thiệu bản thân với anh, em là em gái anh!”
Lâm Duệ nghỉ ngờ nhìn Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán cười không nói gì.
Tâm Can nằm trên giường, sụt sịt nói: “Anh ơi! Em là em gái ruột của anh, cùng ba cùng mẹ!”
Lâm Duệ cau mày: “Mẹ, Tâm Can đang nói gì vậy?”
Lâm Quán Quán nặng nè gật đầu.
“Những gì Tâm Can nói đều là sự thật. Hai con là anh em cùng cha cùng mẹ. Mẹ vừa mới biết tin.” Lâm Quán Quán hôn lên tay cậu bé: “Duệ Duệ! Con đã được cứu rồi. Tủy của Tâm Can đã được ghép thành công với con. Ba ngày nữa con có thể được cấy ghép. Sau ca mổ, con sẽ có thể chạy nhảy như một đứa trẻ bình thường.”
Lâm Quán Quán nghĩ cậu bé sẽ rất hạnh phúc.
Không.
Cô không nhìn thấy một biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt Lâm Duệ, ngược lại, sau khi nghe cô nói, cậu bé sững người một lúc, sau đó nhanh chóng nhíu mày, mím chặt môi lại.
“Duệ Duệ, con không vui sao?”
“Chú Tiêu là ba ruột của con sao?”
Lâm Quán Quán cắn môi gật đầu.
Đối với Tiêu Lăng Dạ là người đàn ông bốn năm trước, cô còn kinh ngạc hơn bắt kỳ ai.
Bồn năm trước!
Không quá lời khi nói đêm hôm đó đã thay đổi tất cả số phận của cô.
Vì đêm đó.
Cô thậm chí còn bị di chứng.
Chỉ cần có sự thân mật quá mức với người khác giới, cô sẽ cảm thấy sợ hãi.
Đây là những gì cô phát hiện ra khi đóng cảnh thân mật.
Cô đã cố gắng vượt qua nó nhưng cái bóng quá mạnh, cô đã thử mọi cách có thể thử nhưng cô vẫn không thể vượt qua được.
Bây giờ, cô còn không biết phải đối mặt với Tiêu Lăng Dạ bằng thái độ như thế nào.
Đặc biệt, cô đã nghe nói về Tiêu Lăng Dạ từ Tiêu Diễn.
Bốn năm trước!
Tiêu Lăng Dạ cũng bị Tiêu Diễn đánh thuốc mê, mọi chuyện xảy ra đều không tỉnh táo và sau đêm đó, sự từ chối người khác giới của anh càng sâu.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán cười khổ.
Có vẻ như vào đêm bốn năm trước, không chỉ có cô mà Tiêu Lăng Dạ cũng bị để lại bóng ma.
Cả hai đều là nạn nhân.
Cô thậm chí còn không biết có nên ghét anh hay không.
“Mẹ ơi.”
Lâm Quán Quán định thần lại, vừa cúi đầu liền nhìn thấy Lâm Duệ mặt mày tái nhọt: “Duệ Duệ! Con sao vậy Duệ Duệ? Có cái gì không thoải mái sao?”
Lâm Quán Quán trái tim lập tức nhắc lên.
“Không có.”
Không biết đang suy nghĩ gì, tên nhỏ lắc đầu, nắm chặt tay Lâm Quán Quán: “Không khó chịu.”
Nhìn sắc mặt vừa rồi thật là khó nhìn.
Lâm Quán Quán lo lắng nhìn cậu bé.
“Mẹ,con hứa là thực sự không có khó chịu.”
Lâm Quán Quán thấy tuy sắc mặt xấu nhưng số liệu trên máy vẫn không thay đổi, cô cũng yên tâm.
“Nếu con cảm thấy không thoải mái ở đâu thì phải nói cho mẹ hay y tá trong phòng biết, biết chưa?”
Duệ Duệ gật đầu: “Ừm!”
“Đừng nhúc nhích.”
Duệ Duệ ngoan ngoãn nằm xuống, không nhúc nhích.
“Anh trai! Em là em gái của anh, anh có biết em đã hạnh phúc như thế nào khi biết anh thực sự là anh của em không? Hôm nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Tâm Can.”
Ánh mắt Duệ Duệ nhu hòa: “Ngốc quá!”
Cô bé bĩu môi: “Anh, sao anh cứ mắng Tâm Can là ngốc mãi vậy? Tâm Can rõ ràng là thông minh mà.”
“Emmới bao lớn chứmà nói cả đời này.”Duệ Duệ nói có chút khó khăn. “Dù sao Tâm Can cũng vui vẻ, chỉ cần vui vẻ thôi! Anh trai, anh hiện tại biết em là em gái của anh, anh có phải rất vui vẻ không?”
Duệ Duệ không trả lời.
“Anh trai.”
“Tâm Can, anh trai có thể mệt rồi.”
“ÒP Tâm Can cúi đầu thất vọng, không biết tại sao, cô bé cảm thấy anh trai có vẻ không hạnh phúc lắm phải không?
Không phải.
Đột nhiên có một cô em gái dễ thương như vậy, anh không nên vui mừng và cười toe toét sao!
Tâm Can gãi đầu không hiểu.
Tâm Can nói chuyện với Duệ Duệ một lúc, đương nhiên là Tâm Can nói nhiều hơn còn Duệ Duệ lắng nghe.
Hai người nhất động nhát tĩnh, Tâm Can nói rất vui vẻ, Duệ Duệ nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng, không khí vô cùng ấm áp.
Lâm Quán Quán nhìn hai đứa trẻ bằng ánh mắt rất nhu hòa.
“Đúng rồi! Ma ma.” Tâm Can đột nhiên nắm lấy tay Lâm Quán Quán: “Ma ma! Ma ma! Anh trai sinh sớm hơn con mấy phút?” Duệ Duệ cũng tò mò nhìn qua.
Lâm Quán Quán cũng nghĩ đến câu hỏi này.
Nếu cô nhớ không lầm.
Vào thời điểm đó, bác sĩ đã nói rõ ràng với cô rằng người ra đời đầu tiên là chị gái.
Nghĩ đến việc Tâm Can gọi anh trai Duệ Duệ máy tháng, khóe miệng Lâm Quán Quán co giật kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!