Chương 127 “Hai người có mối quan hệ gì?”
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật, “Tiêu Lăng Dạ, cái này không phải là trọng điểm…”
“Với anh mà nói đây chính là trọng điểm!”
Lâm Quán Quán đỡ trán, “Quan hệ giữa em và cậu ấy…một lời khó nói hết.”
“Vậy thì nói từ từ.”
Xem ra là phải truy tìm đến cùng mới được.
Lâm Quán Quán nghĩ cách nói rồi mới nhỏ giọng nói, “Coi như là…bạn trai cũ đi.”
Tiêu Lăng Dạ nghiến răng, “Rốt cuộc là em có bao nhiêu người cũ vậy? !”
Tiêu Diễn là người cũ của cô!
Cơ Dã Hỏa cũng là người cũ của cô!
Bây giờ không biết ở đâu lại nhảy ra một tên người cũ nữal Bao nhiêu người cũ?
Lâm Quán Quán, “…
Câu này nói cứ như cô là tra nữ lăng nhăng vậy.
*Ở nước M thì chỉ có anh ấy với Cơ Dã Hỏa thôi, không còn ai nữa. Thực ra em qua lại với anh ấy hoàn toàn chỉ là hiểu lầm thôi…” Thấy vẻ mặt của Tiêu Lăng Dạ ngày càng lạnh nhạt, Lâm Quán Quán liền dừng ngay chủ đề nguy hiểm này lại, “Tóm lại, lúc em về nước là đã nói rõ với anh ấy rồi.
Nói xong, Lâm Quán Quán liền hồi hận.
Cô nói cái này với Tiêu Lăng Dạ làm gì cơ chứ, cứ như là đặc biệt giải thích cho anh vậy…
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ dịu đi một chút.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh thô ráp mà ấm áp, khiến cả trái tim vốn dĩ lạnh giá của cô cũng trở.
nên ấm áp theo.
“Đi thôi.”
“Đi bệnh viện gặp chị của em.”
“Ừm”
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, lúc đi thì đi ngang qua phòng của Tâm Can, Duệ Duệ đang nằm trên chiếc giường công chúa của cô, Tâm Can thì chuyển chiếc ghế dài nhỏ đến để ngồi, nằm bò bên mép giường lặng lẽ đợi cậu tỉnh dậy.
Lông mi Lâm Duệ hơi động.
Tâm Can liền nhảy dựng lên như lò xo, “Anh ơi! Anh tỉnh rồi, anh có khát không? Có đói không? Để em gọi người làm ít đồ ăn cho anh.”
Lâm Duệ từ trên giường ngồi dậy, cậu nhìn xung quanh không thấy Lâm Quán Quán, gương mặt biến sắc, cậu nhanh chóng đứng bật dậy, mặt trắng bệch hỏi, “Mami đâu, mami anh đâu?”
Lâm Quán Quán vội đầy cửa đi vào phòng.
“Mamil”
Lâm Duệ giang hai tay ra với cô, Lâm Quán Quán lập tức bước đến ôm lấy cậu.
““Manmi…mami…”
Cậu ôm chặt lấy Lâm Quán Quán, cứ như là sợ chỉ chớp mắt một cái là sẽ không thấy cô đâu nữa. Trong lòng Lâm Quán Quán hỗ thẹn, cô biết rằng Duệ Duệ chắc chắn là rất sợ chuyện ngày hôm nay. Duệ Duệ có phát triển sớm thì cũng chỉ là một đứa bé.
*Duệ Duệ, mami xin lỗi.”
Cơ thể cứng ngắc của cậu nhóc lúc này mới thả lỏng ra một chút.
“Mami định đến bệnh viện gặp dì, Duệ Duệ có muốn đi cùng mami không?”
Cậu nhóc gật đầu, “Muốn!”
“Tâm Can cũng muốn đi!”
“Được! Vậy đi cùng luôn.”
Bệnh viện Khang Hoa.
Lúc mấy người Lâm Quán Quán đến, Lâm Duyệt vẫn đang hôn mê. Cô nhắm mắt nằm trên giường bệnh truyền dịch, trên đầu ngón tay có gắn điện tâm đồ, trên mũi và miệng cũng đang đeo máy thở.
Có y tá đang ngồi bên cạnh giường, liên tục dùng cồn xoa vào lòng bàn tay, lòng bàn chân, trán và lưng cô.
Chân Lâm Quán Quán mềm nhữn.
Tiêu Lăng Dạ vội đỡ lấy cô.
Cô vịn vào cánh tay Tiêu Lăng Dạ chạy đến, Tiêu Diễn vội ngăn cô lại, “Tiểu Quán Quán, em bình tĩnh lại, nghe Tống Liên Thành nói trước đã.”
“Bác sĩ Tống, chị tôi thế nào rồi?”
“Trong thứ cô ấy uống có ma túy, liều lượng quá nặng, cơ: thể cô ấy không chịu được, lúc đến đã hôn mê rất sâu rồi.”
Vẻ mặt Tống Liên Thành nghiêm trọng, “Chúng tôi đã rửa ruột cho cô ấy với tiêm thuốc an thần rồi.”
Ma túy!
Cô siết chặt bàn tay, nghiền răng nghiền lợi!
Tên cầm thú Lâm Đại Phúc này.
Vừa rồi cô nên bắn chét ông ta đi!
“Chị tôi…liệu có bị nghiện không?”
“Không đâu!”
Tống Liên Thành đẩy mắt kính, chắc chắn nói, “Chị cô là lần đầu tiên dính vào thứ này, lại được rửa ruột kịp thời, tôi đã cho cô ấy uống thuốc có thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất rồi đảo thảo những thứ đó ra ngoài nhanh nhát có thẻ rồi. Nhưng mà phải nhớ kỹ là sau này thứ này tuyệt đối không được để cô ấy dính vào lần thứ 2 nữa, nếu không muốn cai thì khó lắm.”
Trán Lâm Quán Quán toát mò hôi lạnh, nghe vậy cô thở phào một hơi.
Vẫn may!
Vẫn may!
Cô mở mắt ra, ngồi ở bên cạnh giường, thấy Lâm Duyệt đã thay một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần đùi thể thao rộng rãi.
“Bộ quần áo này…”
“Là tôi bảo y tá đi mua rồi thay cho cô ấy đấy.” Tiêu Diễn đáp.
*Cảm ơn.”
Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán vẫn có chút kỳ quái, anh khẽ ho một tiếng, “Không có gì, không có gì, nên thế mà.”
Tống Liên Thành lúc này mới có cơ hội tra hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô Lâm mới ra viện được máy ngày, nghe nói cô ấy đã ly hôn được rồi, sao lại dính đến cái thứ gây nghiện này rồi?”
Hơn nữa lúc được đưa đến viện…… còn không một mảnh vải trên người.
Trong đầu Tống Liên Thành đầy thắc mắc.
“Lão đại…”
“Ôn ào!”
Được thôi!
Anh không hỏi nữa là được rồi chứ gì.
Lâm Quán Quán nhìn điện tâm đồ, thấy tim Lâm Duyệt đập rất nhanh.
“Chuyện này là sao?”
*Di chứng! Ma túy sẽ khiến cô ấy hưng phần sau đó nhịp tim đập nhanh. Tôi đã cho cô ấy uống Propranolo đẻ kiểm soát nhịp tim của cô ấy rồi, đợi chút nữa là nhịp tim sẽ trở: lại bình thường rồi.”
Bên ngoài phòng bệnh.
“Xử lý việc ổn hết chưa?”
Tiêu Diễn vỗ ngực bảo đảm, “Anh, anh cứ yên tâm đi, đã xử lý ổn hết rồi, tuyệt đối không có người nào điều tra đến Tiểu Quán Quán đâu.”
Lông mày Tiêu Lăng Dạ giãn ra, *Ừm!”
“Anh…những người khác đều dễ xử, nhưng mà Lâm Đại Phúc kia xử lý thế nào? Dù sao thì ông ta cũng là bố ruột của Tiểu Quán Quán…”
Tiêu Lăng Dạ cau mày, “Đã lấy đồ mà Duệ Duệ mang ra chưa?”
Tiêu Diễn lấy cái chai “nước uống” mà Lâm Đại Phúc chuẩn bị cho Lâm Quán Quán ra như biến ảo thuật, “Anh, anh lấy cái này làm gì? Không lẽ anh muốn…hí hí, em hiểu, em hiểu mà, em đi làm luôn đây!”