Cùng lúc này, Hàn Minh Triết và Lăng Linh Sương ngồi uống trà tại nhà của Tầm Sơn.
Hàn Minh Triết mỉm cười với ông.
"Cảm ơn chú đã giúp bọn cháu ghép đôi hai người họ!"
Tầm Sơn cười nhàn nhạt.
"Chú thấy Minh Dương và cô bé kia cũng vô cùng đẹp đôi, mong sẽ mau nhận thiệp cưới của bọn họ!"
Trong lòng Lăng Linh Sương lo lắng, cô cất lời.
"Liệu cả hai người bọn họ ở trong khu rừng có gặp nguy hiểm gì không?"
Hàn Minh Triết khoan thai uống trà ung dung trả lời.
"Yên tâm, tôi đã tìm hiểu khu rừng Lam Sơn đó không có thú dữ đâu!"
Lăng Linh Sương yên tâm gật đầu.
"Mà khoan đã, Lam Sơn? Khu rừng chúng ta quay phim là Tây Sơn mà?"
Hàn Minh Triết chau chặt mày.
"Cái gì? Đó không phải là...."
Lăng Linh Sương tức giận cắt ngang lời anh nói.
"Hàn Minh Triết! Khu rừng là do anh chỉ đó!Uổng công tôi tin tưởng, bây giờ có lẽ hai người họ đã vô bụng cọp bụng sói từ lâu rồi!"
Tầm Sơn xua tay.
"Thôi đi! Nhanh chóng tìm Minh Dương và Tinh Tinh về, các người ở đây cãi lộn có tác dụng gì?
...
_____________________
Khu rừng bây giờ cũng đã rạng sáng, chim ríu rít kêu vang trời. Những giọt sương lành lạnh rơi nhẹ lên người của cặp nam nữ đang ôm nhau tựa vào gốc cây ngủ say.
Thanh Mộc Tinh vẫn còn say giấc, vòng tay ghì chặt lấy người Doãn Minh Dương.
Chẳng biết anh đã thức từ lúc nào, đôi mắt hổ phách ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con gái, bàn tay chạm vào mặt cô vuốt ve như trân quý một bảo vật vô giá.
Cảm nhận được người cô có chút nóng, mi mắt anh nhíu lại đặt bàn tay lên trán cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền vào tay anh. Doãn Minh Dương lo lắng lay người cô dậy.
"Thanh Mộc Tinh! Tĩnh, tĩnh mau!"
Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra nhìn anh ngơ ngác. Cô mệt mỏi vẫn tựa vào người Doãn Minh Dương không có sức ngồi dậy. Chắc là thời tiết ở đây quá lạnh mà sức khỏe của Thanh Mộc Tinh đó giờ cũng không quá tốt nên cô đã bị ảnh hưởng.
Anh lo lắng hỏi.
"Em thấy trong người như nào?"
Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt, trong đầu nhớ đến chuyện hôm qua, hai tay ôm chặt lấy anh không rời như sợ anh bỏ rơi cô, vẫn không chịu nói một lời nào.
Doãn Minh Dương càng sốt ruột, hai tay kéo cả cơ thể cô ra khỏi người anh tức giận.
"Tôi hỏi em cảm thấy trong người như thế nào?"
Thanh Mộc Tinh mếu máo khóc òa lên, cô ấm ức nức nở.
"Anh đừng có bỏ em mà, em hứa là sẽ ngoan, đừng hủy hôn với em, hức hức!"
Anh sững sờ, không ngờ cô vẫn suy nghĩ về chuyện hôm qua, vòng tay ôm cô vào trong lòng vuốt ve, anh dỗ dành.
"Được rồi! Đừng khóc nữa, em bị bệnh rồi, nên nghĩ ngơi, đừng khóc nhè!"
Cô dụi dụi mặt vào ngực anh, rõ ràng anh là đang tránh né lời nói của cô. Những lúc cô khóc, anh đều không suy nghĩ mà chiều theo lời cô nhưng bây giờ anh không như thế, càng nghĩ cô càng khóc thương tâm hơn.
Doãn Minh Dương lau đi nước mắt cho cô, lòng anh đau như cắt, một lúc sau không chịu nổi đẩy người cô ra.
"Rốt cuộc là em muốn như nào?"
Thanh Mộc Tinh cắn cắn môi sau đó thút thít nói.
"Em không muốn hủy hôn!"
Anh lặng thinh, một lúc sau nhẫn tâm buông lời.
"Em muốn như nào cũng được nhưng chuyện này là không thể. Lúc nào ra khỏi nơi này, tôi sẽ bồi thường cho em, em muốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu bộ phim, bao nhiêu hợp đồng quảng cáo tôi đều cho em, được không?"
Cô như chết tâm, trong lòng ngực quặng thắt dữ dội khiến hô hấp không thể hoạt động nỗi, đôi tay buông thõng xuống, cả người không còn trọng tâm ngã xuống nền đất đầy lá khô.
Doãn Minh Dương kinh hoảng gọi tên cô.
"Tinh Tinh!"
Hai tay liền đỡ người cô dậy, nhìn dáng vẻ đau thương không nói nên lời kia của Thanh Mộc Tinh, trái tim anh như có ai đó nhào nát đau đớn.
Hai tai bỗng nghe giọng nói nức nở trách móc của cô.
"Doãn Minh Dương, em không cần những thứ vô nghĩa đó, em chỉ cần anh thôi! Tại sao anh lại bỏ rơi em? Lúc trước anhtừng nói sẽ không bao giờ như vậy với em mà, hức. Anh lừa em, anh lừa em!"
Hai tay cô liên tục đánh vào ngực anh, nước mắt tuông rơi xói xả như những viên trân châu đứt đoạn, thương tâm gằng giọng trách móc.
"Doãn Minh Dương! Anh là đồ không giữ lời hứa, em ghét anh!"
Thanh Mộc Tinh không còn hơi sức nữa, cả người tựa vào lòng anh òa khóc đến thương tâm.
Doãn Minh Dương lúc này cũng không hề khá hơn cô là mấy, anh chợt nhận ra bản thân nhìn thấy cô đau khổ thì còn xót xa hơn với nổi khổ của anh gấp ngàn lần.
Đến lúc này, Doãn Minh Dương đã không chịu nổi nữa, anh mặc kệ quá khứ đau khổ kia của mình, mặc kệ những chuyện trước đây cô đã gây ra cho anh. Đôi bàn tay ấm áp ghì chặt thân thể bé nhỏ đang run rẩy trong người dỗ dành.
"Tinh Tinh! Tôi sẽ không hủy hôn với em, em đừng khóc nữa, có được không?"
Cô lúc này như tưởng bản thân đang nghe lầm, đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước ngước lên nhìn anh.
"Có...có thật không? Anh...anh sẽ không hủy hôn với em nữa đúng không?"
Thấy dáng vẻ thảm thương của cô, Doãn Minh Dương đau lòng lau đi những giọt nước mắt ấm nóng gật đầu.
"Ừm! Sẽ không hủy hôn nữa!"
Thanh Mộc Tinh mím môi, cô vui mừng khôn xiết ôm chặt lấy anh.
Doãn Minh Dương vuốt ve những lọn tóc dên dài của cô, thâm tâm không ngừng hỗn loạn.