Hiện giờ đây, Lâm Vũ đang cảm thấy trong lòng là vô cùng khổ sở. Vợ của anh đã chịu bao cảnh đắng cay như vậy thế mà một chút anh cũng không hay biết.
Anh chỉ nghĩ cô là một tiểu thư nhà giàu, không quan tâm đến cuộc sống lúc trước của cô ra sao.
Đến việc cô ấy bị ba mình uy hiếp, cô ấy vì nghĩ cho anh mà tự đóng một màn kịch, cô ấy yêu anh đến đau khổ như vậy, còn anh, chỉ mới tiếng trước thôi đã nghĩ cô ấy là loại đàn bà lẳng lơ trơ trẽn.
Anh đúng là một người đàn ông vô dụng, một người chồng tệ bạc mà.
"Tinh Tinh! Mình muốn gặp anh ấy, hức! Mình muốn gặp chồng mình, mình nhớ anh ấy rồi!"
"Nhiên Nhiên! Anh đây!"
Lâm Vũ ngồi xõm xuống ghì chặt cô vào lòng, lau đi những giọt nước mắt ứ động trên khóe mi của vợ anh.
"Nhiên Nhiên! Xin lỗi em, để em chịu thiệt rồi!"
Trong mơ hồ Phương An Nhiên nghe được giọng nói trầm ấm của anh, đôi mắt mơ màng mở ra nhìn lấy hình bóng trước mặt.
"Lâm...Lâm Vũ, em bị ảo giác có phải không anh! Làm sao anh xuất hiện trước mặt em được? Anh ghét em rồi, hức!"
"Nhiên Nhiên!"
Thâm tâm Lâm Vũ như có ngần mũi kim đâm vào đau tê tái.
Thanh Mộc Tinh thấy cảnh này chỉ thở dài một hơi tội nghiệp cho cặp vợ chồng trẻ.
Lâm Vũ lau nước mắt cho cô dịu dàng nói.
"Vợ à! Anh đưa em về nhà của chúng ta nhé, đừng ở đây nữa!"
Lâm Vũ liền bế cô lên sau đó nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Bây giờ cũng đã tối rồi, tôi chở cô về!"
Thanh Mộc Tinh cong môi.
"Không cần đâu! Tôi bắt taxi về được mà!"
Lâm Vũ chau mày ghét bỏ.
"Không nhiều lời! Theo tôi!"
Lâm Vũ bế Phương An Nhiên đặt vào trong xe thắc dây an toàn, để cô ngồi phía sau với Thanh Mộc Tinh sau đó nhấn ga rời đi.
Trên xe Phương An Nhiên lảm nhảm không ngừng.
"Thanh Mộc Tinh! Lúc nảy mình nhìn thấy chồng của mình, mình bị ảo giác đúng không?"
Thanh Mộc Tinh buồn cười.
"Cậu đúng là đồ ngốc!"
"Này này! Cậu nói ai ngốc đó? Cậu còn ngốc hơn mình nữa cơ mà! Chẳng phải tám năm trước cậu cũng bị mẹ của Doãn Minh Dương uy hiếp không được quen với anh...ưm...ưm!"
Thanh Mộc Tinh hoảng hồn bụm miệng Phương An Nhiên lại. Trời ạ! Cô nàng này đúng là hại chết cô rồi.
"Két!!!"
Lâm Vũ lập tức tấp xe vào ven đường quay đầu nhìn Thanh Mộc Tinh, ánh mắt mang theo phần dò xét.
"Lúc nãy những gì Nhiên Nhiên nói là sao?"
Thanh Mộc Tinh lo sợ, tim trong lồng ngực đập càng phập phồng.
"Nhiên Nhiên chỉ là say sỉn nói năng bây bạ, anh để ý làm gì!"
"Thanh Mộc Tinh, nếu cô không nói đến lúc Nhiên Nhiên tỉnh lại tôi cũng sẽ hỏi rõ cô ấy thôi!"
Thanh Mộc Tinh cúi mặt, lấy hết can đảm nói ra sự thật.
"Thật ra đúng như lời cô ấy nói, tám năm trước em bị mẹ Minh Dương uy hiếp phải rời xa anh ấy, nếu không bà ta sẽ làm hại mẹ em. Vì sự an toàn của mẹ, em đành làm như thế, giống như tình cảnh lúc này của Nhiên Nhiên vậy. Em không muốn cô ấy lại giống như em, bị anh hiểu lầm!"
Lâm Vũ nắm chặt vô lăng nhíu mày. Thì ra suốt tám năm qua, anh và Doãn Minh Dương đều hiểu lầm Thanh Mộc Tinh hết tất thải mọi chuyện.
"Tinh Tinh! Anh sẽ nói lại chuyện này với Minh Dương, em yên tâm!"
Cô lập tức lắc đầu từ chối.
"Không được! Anh ấy không tin đâu, với lại em muốn anh ấy là yêu em lại chứ không phải vì bù đấp!"
"Nhưng mà cậu ấy vẫn còn yêu em!"
Lâm Vũ mất kiên nhẫn thốt cất lời, thật sự suốt tám năm nay, ngoài mặt Doãn Minh Dương luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng anh hiểu người bạn này hơn ai hết.
Thanh Mộc Tinh không dám tin vào điều này, cô vẫn kiên quyết.
"Lâm Vũ! Anh hứa với em, đừng nói chuyện này với Minh Dương có được không?"
Lâm Vũ bất lực gật đầu.
"Thôi được! Nhưng mà với tính cách của cậu ta dù có yêu em lại cũng chẳng thèm nói ra đâu!"
Thanh Mộc Tinh đặt niềm tin vững chắc vào bản thân.
"Em tin vào bản thân mình! Có một ngày em cũng làm được!"
...
Lâm Vũ lái xe đến Lệ Chi viên đưa Thanh Mộc Tinh về trước, cô vẫy tay tạm biệt với anh sau đó vào trong.
Lên đến phòng mình, cô mệt mỏi định đánh một giấc say sưa nhưng vừa mới vào trong đã thấy Doãn Minh Dương ngồi sừng sững trên giường.
Cô giật mình mém chút là đánh rơi túi sách trên tay.
"Sao...sao anh ở đây?"
Giờ này đã khuya tầm một giờ đêm, anh còn không ngủ mà chạy sang phòng cô làm gì?
Anh nhếch môi nhàn nhạt nói.
"Bất ngờ lắm sao? Cô như vậy đã quyến rũ luôn bạn thân tôi rồi?"
Thì ra lúc nảy là anh thấy tất cả, Thanh Mộc Tinh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích, cô bực mình quăng túi xách lên bàn rồi đi vào nhà tắm.
"Tùy anh! Nghĩ gì thì nghĩ, cho dù tôi có nói không phải thì anh tin chắc!"
Doãn Minh Dương hung hăng đi đến nắm chặt cổ tay cô, con ngươi hung ác nhìn chằm lấy.
"Hôm nay còn dám thái độ với tôi! Cô đúng là gan to bằng trời!"
Thanh Mộc Tinh bây giờ không muốn nhẹ nhàng với anh nữa, nếu không sẽ bị anh ăn hiếp mất, cô vung tay giật lấy cổ tay mình lại nhưng vẫn không được, cảm giác đau đớn trên cổ tay càng lan tỏa.
"Anh muốn gì?"
Doãn Minh Dương nhếch môi.
"Bây giờ tôi đang có tâm trạng nên muốn cô ngay lập tức!"
Thanh Mộc Tinh trừng lấy anh.
"Tôi không phải là nô lệ tình dục của anh!"
Anh liền cắt ngang lời cô nói.
"Cô phải! Từ giây phút ban đầu đồng ý điều kiện tôi đặt ra thì cô đã là nô lệ tình dục của tôi rồi!"